Mùa hè ở Bắc Kinh vô cùng nóng nực. Mồ hôi cứ túa ra, lại bị điều hòa thổi khô. Điều hòa kêu phần phật, hì hục thổi như một ông lão bệnh nặng sắp ngã gục, nhưng căn phòng vẫn oi bức, không hề mát mẻ.
Lâm Tuyết Quân bước vào phòng, chỉ hít thở thôi cũng đã ngửi thấy hương vị mồ hôi của những người khác nhau.
"Bác sĩ Lâm đến rồi!" Lớp trưởng ngồi trong phòng là người đầu tiên nhìn thấy cô, liền mỉm cười chào hỏi.
Nghe lớp trưởng nói vậy, các bạn học cũ đến dự hội ngộ ở thủ đô đều cười ồ lên:
“Tiểu Cao, không phải lúc nãy cậu nói là bụng không thoải mái sao, mau để bác sĩ Lâm khám cho!"
"Cút đi!"
Lâm Tuyết Quân là một nghiên cứu sinh ngành chăn nuôi thú y tại trường đại học nông nghiệp. Mặc dù ước mơ của cô là trở thành một "bác sĩ thực thụ", nhưng để tiếp quản trang trại gia đình, cô đã nghe theo lời khuyên của cha mẹ và chọn ngành thú y đầy vinh quang.
Vì thế “Để bác sĩ Lâm khám cho nào” liền trở thành một câu nói đùa không thể thiếu trong mỗi buổi tụ tập bạn bè.
Ban đầu, cô còn cố gắng phản biện, nói rằng "thú y cũng là bác sĩ!" hay "y học đều như nhau!” Cùng đủ loại lý do khác nhau.
Nhưng giờ đây, cô đã buông xuôi, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống và cười nói:
"Đừng vội, từ từ nào, tôi sẽ khám cho từng người một."
Câu nói của cô khiến bạn bè ồ lên cười, bầu không khí trong quán trở nên vui vẻ.
Người dịch: Hannadangiu
Tuy nhiên, sau khi đã no say, Lâm Tuyết Quân vẫn không tránh khỏi một chút buồn man mác: Liệu ngày xưa mình có nên chọn học ngành y về con người không nhỉ?
Tiệc tàn, mọi người lần lượt đi ra khỏi quán, những người bạn đồng hương xa quê lại chia tay nhau, mỗi người đi một con đường riêng.
Lâm Tuyết Quân đứng bên lề đường chờ xe ôm công nghệ, tầm mắt hướng lên cao, thu vào trong mắt là bầu trời đêm màu vàng cam rực rỡ dưới ánh đèn thành phố Bắc Kinh.
Bầu trời không có sao, Lâm Tuyết Quân siết chặt cằm, khẽ thở dài: Giá như mình có thể đến một nơi nào đó mà nghề thú y được trân trọng hơn.
Tiếng gió xung quanh bỗng trở nên dữ dội, ánh đèn sáng chói bỗng dần ảm đạm hơn, tiếng ồn ào náo nhiệt của thành phố xung quanh bỗng trở nên mơ hồ, như có luồng khí lạnh ùa đến từ mọi phía.
Giữa màn sương mù, cô như nghe thấy tiếng một cô gái ốm yếu đang cầu nguyện với đấng tối cao, mong được đến một nơi ấm áp, thoải mái và có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn.