Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 27: Bất lực

Sau khi hoàng nữ xuất hiện, không chờ lão thái phó mở miệng, vợ chồng Thẩm thị liền gấp không chờ nổi tiến lên đón.

Thẩm mẫu nhìn Phong Bạch Vi đang tiến đến gần, tươi cười mang theo vài phần nịnh nọt, “Ngũ điện hạ, mời vào phía này!”

Không hề nhìn đến sắc mặt lão thái phó phía sau đã đen lại.

Thẩm Khác thấy muội muội cùng mẹ khác cha của mình có bộ dáng nịnh bợ như thế cũng nhịn không được nhăn mày.

Ông ấy và Thẩm mẫu không phải cùng một cha sinh, Thẩm mẫu là kế phu lão thái phó cưới về sinh ra. Lúc Thẩm mẫu ra đời lão thái phó vừa lúc không có mặt ở Phượng Lăng thành.

Thẩm mẫu sau khi sinh không bao lâu thì Thẩm kế phu qua đời. Điều này làm lão thái phó vẫn luôn áy náy, đối đãi với Thẩm mẫu cũng nhiều phần dung túng. Lại không nghĩ rằng bởi vì vậy đã làm nàng ta phát triển lệch lạc.

Không có bản lĩnh không nói, cố tình trong lòng lúc nào cũng có những toan tính vụn vặt, lại dã tâm bừng bừng.

Cưới chính phu cũng giống nàng ta cá mè một lứa, không thiếu ở sau lưng nàng ta xúi giục. Nếu không phải lão thái phó còn đè trên đầu hai người, phủ thái phó này không biết đã biến thành bộ dáng gì rồi.

Thẩm Khác không có hảo cảm với hai vợ chồng nhà này, nhưng lại thật lòng yêu thương Thẩm Nhược.

May mắn Thẩm Nhược có lão thái phó dạy dỗ, không để hắn bị vợ chồng họ làm hư!

Phong Bạch Vi nhìn thấy hai người tiến lại gần, hơi nhíu mày, bất động thanh sắc lui về phía sau hai bước. Trên mặt vẫn là một bộ quân tử ôn nhuận.

Nhìn hai người gật đầu cười.

Thẩm mẫu còn định nói thêm gì, thanh âm lão thái phó từ phía sau truyền tới: “Được rồi! Còn không mau mời các vị điện hạ ngồi xuống.”

Sắc mặt lão thái phó hắc trầm, tiếng nói thâm trầm lộ ra vài phần uy nghiêm và không vui.

Thẩm mẫu lập tức rụt cổ, không dám tiếp tục mở miệng nữa.

Sau khi mấy vị hoàng nữ ngồi xuống, tùy tùng theo sau các nàng lập tức trình lên thọ lễ giao cho tùy hầu phủ thái phó.

Lão thái phó lúc này lại khôi phục như thường, như thể sự nghiêm nghị vừa rồi chưa từng tồn tại.

Bà lập tức phân phó vài câu cho đám tùy hầu cất giữ thọ lễ cho cẩn thận.

“Xem trí nhớ của bổn điện này!”

Lúc này, Phong Bạch Vi đột nhiên lại đứng lên, nhận lấy đồ vật từ tay một tùy tùng khác ở phía sau, nhìn lão thái phó cười nói: “Đây là mẫu hoàng đặc biệt dặn dò bổn điện mang lại đây thọ lễ.”

Nói rồi tiến lên một bước, hai tay nàng ta trình quà lên.

Lão thái phó nghe thế lập tức đứng dậy bước tới, ánh mắt kính cẩn nhận lấy lễ vật.

Ngoài miệng tạ ơn nói: “Lão thần tạ bệ hạ long ân!”

Mọi người xung quanh thấy vậy, nhất thời đều có tâm tư khác nhau.

Bệ hạ không chỉ để mấy vị hoàng nữ đến mừng thọ, còn cố ý chuẩn bị một phần lễ đưa tới. Bệ hạ quả nhiên rất coi trọng phủ thái phó!

Lão thái phó tiếp nhận thọ lễ lại chỉ thấy nặng cả nghìn vàng, trong lòng có một tảng đá lớn đè nặng.

Bởi vì có quan hệ với Trấn Bắc Vương phủ, sự tồn tại của phủ thái phó vẫn luôn rất tế nhị. Nữ hoàng tuy không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn có ngăn cách với phủ thái phó.

Giờ đây lại công khai tặng lễ lại đây, điều này làm cho lão thái phó không thể không nghĩ nhiều về sự tình trong đó có khả năng liên lụy đến chuyện này.

Sau khi các vị hoàng nữ hiến lễ, những người khác cũng lần lượt dâng lễ vật, làm cho bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn này náo nhiệt hẳn lên.

——

Lão thái phó tuổi tác đã cao, tinh lực hữu hạn, buổi tiệc tiến hành đến một nửa bà liền xuống sân trước tiên.

Trước khi rời đi còn cố ý dặn dò vợ chồng Thẩm thị vài câu, để bọn họ lưu lại tiếp đãi khách nhân.

Lão thái phó chân trước vừa rời khỏi, Thẩm Nhược đã mang theo tiểu thị thân cận bước vào. Trên người hắn thay đổi thành một thân váy áo màu lam thêu bướm bạc, dáng vẻ hoạt bát đã thu liễm lại, làm khí chất thư sinh trên người hắn càng thêm nồng đậm.

Vợ chồng Thẩm thị vừa thấy hắn đi vào, liền lập tức lôi kéo hắn đến bên chỗ mấy vị hoàng nữ.

Cũng không biết cố ý hay vô tình lại vừa lúc đứng bên cạnh Phong Bạch Vi.

Thẩm mẫu nhìn Thẩm Nhược trầm mặc phía sau nhắc nhở: “Nhược nhi, còn không mau thỉnh an mấy vị điện hạ!”

Thẩm Nhược lúc này mới tiến lên một bước, cụp mi nhu thuận hành lễ: “Tham kiến các vị điện hạ, các vị điện hạ an khang.”

Dứt lời liền lui về phía sau.

Biểu tình trên mặt Thẩm Nhược khó được vẻ lãnh đạm, nhẹ rũ mắt không có nhìn Phong Bạch Vi nhiều thêm lần nào.

Thẩm mẫu và Thẩm phụ thấy vậy, trong lòng nhịn không được có hơi sốt ruột.

Thời điểm hai người biết Thẩm Nhược ái mộ ngũ hoàng nữ, có thể nói là mừng rỡ như điên.

Mấy năm nay trên đỉnh đầu bọn họ vẫn luôn có lão thái phó đè nặng. Bởi vì Trấn Bắc Vương phủ tồn tại, phủ thái phó bọn họ vẫn luôn không chiếm được nữ hoàng coi trọng. Điều này làm cho Thẩm mẫu luôn muốn thể hiện tài năng cảm thấy nghẹn khuất lại áp lực.

Không khiến nữ hoàng chú ý được, Thẩm mẫu liền đặt tâm tư tới trên người mấy vị hoàng nữ. Trải qua mấy phen quan sát, cuối cùng nàng ta đem ánh mắt dừng lại trên người ngũ hoàng nữ Phong Bạch Vi.

Phong Bạch Vi là con vợ cả phượng hậu, kế thừa vị trí thái nữ là danh chính ngôn thuận. Tính cách không còn giống trước kia tầm thường vô năng, mà đã dần bộc lộ mũi nhọn. Nữ hoàng cũng ẩn ẩn có dấu hiệu truyền ngôi vị thái nữ cho nàng ta.

Thẩm mẫu vốn đang vẫn luôn khó xử làm thế nào tiếp cận Phong Bạch Vi tỏ vẻ trung tâm, không nghĩ tới lại nghe được từ Thẩm phụ chuyện Thẩm Nhược ái mộ ngũ hoàng nữ.

Đây chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh!

Nếu Thẩm Nhược có thể gả cho ngũ hoàng nữ, nàng ta còn gì phải sầu nữa?

Thẩm mẫu điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Nhược, để hắn chủ động hơn một chút.

Thẩm Nhược lại thờ ơ, hành lễ xong thì mặc kệ Thẩm mẫu và Thẩm phụ, trực tiếp cáo từ rời đi.

Sau khi thấy hắn rời đi, Phong Bạch Chỉ có chút tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

Khóe môi Phong Bạch Vi treo lên tươi cười, trên mặt nhìn không ra có gì biến hóa.

Thẩm mẫu và Thẩm phụ thấy mấy vị hoàng nữ lãnh đạm, đành phải cười làm lành một tiếng cũng rời đi theo.

Thông Bạch đứng ở phía sau Phong Bạch Tô, vẫn luôn trộm ngắm cái tràng diện vi diệu này.

Nàng ta cúi đầu tiến sát đến chỗ Phong Bạch Tô đang ngồi uống rượu, thấp giọng nói: “Điện hạ, cái vị tiểu Thẩm đại nhân này thấy thế nào cứ quái quái?”

Phong Bạch Tô cầm chung rượu lắc nhẹ, nghe vậy môi đỏ nhẹ nhàng gợi lên một độ cong, không để ý đáp: “Đúng thật rất quái.”

Nàng hơi ngửa cổ uống cạn một hơi, đuôi mắt phiếm hồng như có hơi nước mông lung, vô cớ dụ dỗ người rơi xuống.

Rượu mát lạnh ngon miệng lướt qua cuống họng, làm nàng nhịn không được thoải mái than một tiếng.

Ừm…… rượu của phủ thái phó không hề kém cạnh rượu Lê Hoa Túy trong cung, cũng có một phen phong vị khác!

Mùi rượu dần dần làm cho Phong Bạch Tô không tự giác mềm xương cốt, cả người thả lỏng liền tựa vào lưng ghế phía sau.

Đột nhiên có một tầm mắt nóng rực phóng tới phía nàng.

Phong Bạch Tô quay đầu nhìn lại, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt mèo vừa ngượng ngùng vừa e lệ.

Nàng chậm nửa nhịp nheo nheo mắt, đầu óc dần dần nhớ lại người trước mắt này có phải đã từng gặp qua ở nơi nào chưa?

Hứa Không Nguyệt thấy ánh mắt Phong Bạch Tô nhẹ liếc lại đây, cả người liền nóng lên, theo bản năng khẽ cắn cánh môi.

Ngày ấy sau khi yến tuyển quân qua đi, hắn thương tâm khổ sở rất lâu. Đặc biệt khi nghe được lời Hứa thừa tướng mang về, càng là tan nát cõi lòng.

Từ sau đó, hắn không chỉ thường thường phải chịu Hứa Không Thanh trào phúng, mà hạ nhân trong phủ cũng bắt đầu coi thường hắn.

Hứa Không Nguyệt nhớ lại những ủy khuất đã chịu trong quãng thời gian qua, sắc mặt nhịn không được tái nhợt đi.

Nhưng hôm nay lại lần nữa nhìn thấy người nọ, hắn phát hiện hắn vẫn không khống chế được trái tim của mình, luôn chờ đợi nàng có thể chú ý tới hắn.

Hứa Không Nguyệt nhẹ rũ mắt, trong mắt mèo có u quang chợt lóe rồi biến mất, nắm chặt đồ vật trong tay.

Sau khi Thẩm Nhược rời đi thì đi đến chỗ ngồi của mình, mới vừa ngồi xuống không bao lâu Ngụy Kinh Mặc liền đi tới.

Thấy ánh mắt Thẩm Nhược ảm đạm, hắn nhẹ gọi một tiếng: “Biểu ca.”

“Đệ sao lại qua đây?”

Thẩm Nhược ngẩng đầu lên, nhìn người đến là Ngụy Kinh Mặc, bên môi gợi lên một nụ cười. Chỉ là tươi cười này ít nhiều thoạt nhìn miễn cưỡng cùng chua xót.

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn uể oải, trong lòng cũng không dễ chịu.

Hắn cũng không nghĩ tới Thẩm Nhược lại hãm sâu đến vậy. Theo lý mà nói ca và ngũ hoàng nữ hẳn cũng chưa gặp được vài lần, hai người giao tế cũng hoàn toàn không nhiều.

Ngụy Kinh Mặc ngồi xuống bên người hắn, mắt cất chứa lo lắng: “Biểu ca, ca……”

Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm Nhược liền chặn đứng hắn, “Biểu đệ không cần nhiều lời, ta biết đệ muốn nói cái gì.”

“Ta chính là cảm thấy nhiều năm qua mình sống thật uổng phí, thế mà ngay cả những việc này cũng không biết, còn tùy tiện chạy đến trước mặt cha và mẫu thân nói mấy lời ngây thơ, cũng khó trách tổ mẫu sẽ tức giận, chỉ tại ta quá ngu ngốc!”

Hắn khẽ thở dài, thần sắc trong mắt có chút phức tạp mờ mịt.

Ngụy Kinh Mặc nghe vậy thì trầm mặc, thật lâu sau mới khuyên giải: “Biểu ca cũng không cần nghĩ nhiều, đệ nói cho ca những việc này chỉ vì sợ ca hãm quá sâu, đến lúc đó tự tổn thương đến chính mình.”

“Bà ngoại còn có mợ và cữu cữu đều rất thương ca, về sau ca sẽ bình an hạnh phúc cả đời. Sẽ gặp được người thật lòng bảo hộ và yêu thương mình.” Dù người kia không phải nhị tỷ tỷ…

Ngụy Kinh Mặc cuối cùng cũng không nói ra câu cuối kia.

Hắn hy vọng Thẩm Nhược đi theo trái tim của mình, không muốn hắn bởi vậy mà có thêm gánh nặng.

Giọng nói rơi xuống, trên mặt Thẩm Nhược cuối cùng cũng mang theo tươi cười, hắn quay đầu nhìn Ngụy Kinh Mặc chân thành nói: “Cảm ơn đệ, biểu đệ.”

Hai người ngồi trong chốc lát, đột nhiên có tùy hầu lại đây kêu Thẩm Nhược đi.

Chỉ còn lại Ngụy Kinh Mặc ngồi ở chỗ này.

Lúc này, một tiểu hầu không cẩn thận va vào cánh tay hắn khi đi ngang qua người hắn, trà trong tay Ngụy Kinh Mặc lập tức tràn ra ngoài làm ướt lên người.

Hôm nay hắn vẫn mặc một thân trắng như tuyết, nước trà màu xanh đậm rơi vào váy áo đặc biệt nổi bật.

Ngụy Kinh Mặc không khỏi nhíu mày, tiểu thị đã bị dọa quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu sợ hãi nói: “Nô đáng chết! Thỉnh công tử tha mạng!”

“Đừng lạy nữa, đứng lên đi, về sau cẩn thận là được.”

Thấy hắn ta cả người run rẩy, trên trán đã thấy máu, Ngụy Kinh Mặc có hơi không thoải mái lên tiếng ngăn cản.

Tiểu thị nghe vậy lập tức liên thanh cảm tạ, nhặt đồ rơi bên cạnh rồi vội vàng đứng dậy rời đi.

Nước trà xanh đậm lúc này đã loang lổ trên y phục, Ngụy Kinh Mặc cúi đầu nhìn nhìn vết trà trên đùi mình, lại nhịn không được nhíu mày.

Hắn để Đông Qua ở lại chờ Thẩm Nhược, để tránh ca sau khi trở về tìm không thấy mình sốt ruột.

Sau đó liền mang theo Đông Thanh đứng dậy đi đến hậu viện.

Phủ Thái phó có nơi ở của Ngụy Kinh Mặc, trước kia khi còn nhỏ tuổi, hắn thường xuyên ở lại phủ thái phó nghỉ ngơi.

Tuy rằng hiện tại đã không thường tới, nhưng trong phủ vẫn luôn lưu trữ quần áo của hắn.

Đến hậu viện cần phải đi qua một khối núi giả, thời điểm Ngụy Kinh Mặc mang theo Đông Thanh đi đến chỗ ngoặt, lại đột nhiên đυ.ng phải tứ hoàng nữ Phong Bạch Thược.

Chỗ núi giả bên cạnh này chắn tầm nhìn rất tốt, nếu không phải Ngụy Kinh Mặc phản ứng nhanh chóng, hắn sợ là sẽ trực tiếp va vào lòng nàng ta.

Ngụy Kinh Mặc sau khi thấy là Phong Bạch Thược thì không khỏi nhíu mày. Đặc biệt khi cảm nhận được ánh mắt nàng ta nóng rực lại si mê, khuôn mặt như ngọc càng là kết một tầng băng sương.

Phong Bạch Thược thấy hắn lui về phía sau vài bước trốn rồi qua đi, bèn tiếc nuối thu tay lại. Vẻ kiêu ngạo thường thấy thu liễm vài phần, giả mù sa mưa cười nói: “Thật trùng hợp, Ngụy công tử, ngươi cũng tới thưởng thức cảnh đẹp núi giả này sao?”

Ngụy Kinh Mặc nghe vậy lại không có trả lời, chỉ lãnh đạm khom người hành lễ: “Tham kiến tứ điện hạ.”

“Kinh Mặc còn có việc, đi trước một bước.”

Dứt lời, liền muốn lướt qua nàng ta rời đi.

Phong Bạch Thược thấy vậy lại vượt lên trước một bước chặn đường hắn, trên mặt ra vẻ ôn nhu nói: “Ngụy công tử gấp như vậy làm gì, bổn điện đứng ở chỗ này đã lâu là đặc biệt chờ ngươi đấy.”

Giọng nàng ta rơi xuống, nét tươi cười trở nên ái muội không rõ.

Ngụy Kinh Mặc nghe được nàng ta nói, khuôn mặt thanh lãnh hiện lên nét kinh ngạc, tiếp theo lại nghĩ đến cái gì, môi mỏng gắt gao mím chặt.

Hắn đúng thật là không nghĩ tới tiểu thị vừa rồi là cố ý vì chuyện này.

Phong Bạch Thược thấy hắn phản ứng lại, nụ cười càng thêm đăc ý. Nàng ta ra hiệu cho tùy tùng để các nàng chặn Đông Thanh phía sau Ngụy Kinh Mặc lại đem hắn đi.

Ánh mắt như lửa nóng nhìn Ngụy Kinh Mặc, từng bước một tới gần hắn.

Ngụy Kinh Mặc bị bức bách không ngừng lui về sau, thân thể dần dần căng chặt, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm động tác của Phong Bạch Thược.

Tiếng nói trong trẻo cũng trở nên lạnh thấu xương, “Tứ điện hạ đang làm gì vậy? Nơi này là phủ thái phó! Không phải là nơi ngài có thể tùy ý làm bậy!”

“Ngươi nói bổn điện muốn làm gì?”

Phong Bạch Thược lại cười tà một tiếng: “Lấy phủ thái phó đe doạ bổn điện? Bổn điện cảm thấy không bằng dùng thân thể của ngươi càng có ích hơn……”

Lời lẽ lộ liễu thô tục như thế làm Ngụy Kinh Mặc cảm thấy cả người đều dính nhớp ghê tởm.

Phong Bạch Thược chú ý tới ánh mắt hắn không thèm che giấu vẻ chán ghét, ngụy trang ôn nhu trên mặt nháy mắt bị đánh vỡ, trở nên kiêu ngạo lại ngạo mạn: “Như thế nào? Ngụy công tử cho là bổn điện không xứng với ngươi?”

Trong giọng nói thế nhưng hàm chứa vài phần tàn nhẫn cùng dữ tợn.

Thấy Ngụy Kinh Mặc trầm mặc không nói, trong mắt nàng ta chợt lóe lên tia tàn nhẫn rồi biến mất, nàng ta chặn đường không cho hắn trốn, cúi người liền muốn thân cận hắn.

Ngụy Kinh Mặc lúc này đã bị bức không còn đường lui, cả người hắn run rẩy chống trên vách núi giả, khóe mắt hoảng loạn thấm ra một giọt nước mắt.

Ngay lúc hắn bất lực tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ nghe bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “phịch” vang lên.

Hắn chậm rãi mở to mắt, thấy tứ hoàng nữ Phong Bạch Thược lúc này đã nằm trên mặt đất.

Ngụy Kinh Mặc ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phong Bạch Tô đang đỡ vách tường, sắc mặt ửng hồng nhìn hắn.

–––

Tác giả có lời muốn nói: Thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân lại đến!