Hôm nay trong Phượng Lăng thành xảy ra một chuyện lớn.
Không biết ai truyền ra lời đồn nói trong yến hội tuyển quân ngày hôm qua, tướng phủ con vợ lẽ bày tỏ tình yêu với thất hoàng nữ điện hạ, ai ngờ cầu ái không thành, lại bị từ chối tàn nhẫn, chỉ có thể che mặt khóc lóc rời đi.
Tin tức này vừa lan ra, nháy mắt làm cho cả Phượng Lăng thành trở nên náo nhiệt.
Có người cảm thấy hành động của công tử tướng phủ thật chấn động: “Ca nhi tướng phủ này đúng là táo bạo! Có thể bỏ qua mặt mũi và rụt rè của nam nhi cho thấy được là thật sự ái mộ thất hoàng nữ điện hạ.”
Cũng có thư sinh chướng mắt: “Chậc! Còn là công tử tướng phủ đấy! Thật không biết xấu hổ! Làm gì có công tử danh môn nào có hành vi như thế? Quả nhiên là con vợ lẽ, không lên được mặt bàn!”
Còn có người thì hâm mộ: “Thất hoàng nữ điện hạ đúng là phong lưu! Hậu viện nạp nhiều kiều phu xinh đẹp, còn chọc đến không ít lang nhi khuê các liên tiếp bày tỏ tình yêu!”
……
Lúc này, trong ngự thư phòng tại hoàng cung.
Hứa thừa tướng quỳ trên mặt đất, một phen nước mắt một phen nước mũi khóc lóc kể lể: “Bệ hạ! Nguyệt nhi thật sự ái mộ thất điện hạ mới không màng rụt rè nam tử! Cầu bệ hạ khai ân thành toàn cho hắn! Hắn hiện giờ thanh danh đã hủy, sợ là không ai dám cưới. Lão thần cũng không hy vọng xa vời, chỉ cầu bệ hạ làm thất điện hạ thu nhận hắn!”
Nữ hoàng ngồi ở vị trí chủ thượng, sắc mặt có chút âm trầm: “Hứa thừa tướng đây là đang bức trẫm?”
Hứa thừa tướng vội vàng dập đầu, lòng sợ hãi: “Lão thần không dám! Chỉ mong bệ hạ nể tình lão thần tận tụy mấy năm nay, có thể thành toàn cho tấm lòng si tình của tiểu nhi! Thân là người làm mẹ, thật sự không đành lòng nhìn hắn lại tiếp tục tự tra tấn mình thành một thân gầy ốm!”
Nữ hoàng thấy khuôn mặt bà ta sầu bi, trông như già đi mười mấy tuổi.
Dù sao cũng là thần tử theo mình nhiều năm, khi nghe bà ta nói như vậy cũng có chút không đành lòng.
Vả lại, chỉ cầu có thể thu vào phủ, vừa không là chính quân cũng không phải sườn quân, không cần ghi vào ngọc điệp hoàng gia, bà cũng không muốn làm lạnh lòng thần tử.
Nghĩ một lúc, nữ hoàng hơi hé miệng, đang muốn mở miệng đồng ý.
Chợt nghe được bên ngoài có tiếng nói truyền vào: “Bệ hạ, thất điện hạ cầu kiến!”
Nghe vậy nữ hoàng nhịn không được nhẹ nhíu mày, cuối cùng vẫn là cho nàng vào.
Phong Bạch Tô hôm nay khó được mặc một bộ áo gấm màu đỏ sậm, đem dáng vẻ phong lưu thường ngày trên người áp xuống vài phần.
Nàng nhìn thấy Hứa thừa tướng đang quỳ gối phía dưới, hơi nhướn mày.
Sau đó quỳ một gối xuống đất, hướng nữ hoàng hành lễ: “Nhi thần bái kiến mẫu hoàng!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ mẫu hoàng!”
Phong Bạch Tô đứng thẳng thân mình, nữ hoàng nhìn nàng trầm giọng nói: “Sao ngươi lại đến đây?”
Nữ nhi này của bà từ nhỏ đã không bớt lo, một chút chí tiến thủ cũng không có, nếu không phải vì nó là con bà, bà cũng chẳng buồn nhìn.
Mỗi lần xuất hiện trước mặt bà đều không có chuyện gì tốt!
Bởi vậy nữ hoàng đã có thói quen nhìn đến Phong Bạch Tô liền không tự giác nhíu mày.
Phong Bạch Tô không được hoan nghênh một chút tự giác cũng không có, nhìn thoáng qua Hứa thừa tướng quỳ rạp trên mặt đất, nàng lười biếng mở miệng nói:
“Ồ, thật ra cũng không có việc gì, lần này nhi thần tới chính là để nói một câu, nhi thần có chết cũng sẽ không nạp công tử tướng phủ.”
Giọng nói nàng vừa rơi xuống, Hứa thừa tướng nhất thời quên mất nữ hoàng còn đang ngồi ở đây, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Phong Bạch Tô.
Nữ hoàng nhìn vẻ mặt khinh thường của Phong Bạch Tô phía dưới, không nhịn được giữa trán nổi gân xanh, lớn tiếng quát: “Làm càn!”
Phong Bạch Tô xốc quần áo lại quỳ xuống, nhìn nữ hoàng với vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục: “Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến nhi thần! Là Hứa thừa tướng không quản tốt nhi tử nhà mình, dám làm ra hành động mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, còn cái gì công tử tướng phủ nữa đây, một chút rụt rè của nam nhi đều không có, nhi thần không thích nam tử phóng đãng như thế!”
Nàng cố ý phê phán một hồi, thành công làm cho Hứa thừa tướng quỳ gối bên cạnh mặt mũi xám xịt, chỉ cảm thấy mặt già chính mình bị người ta bốp bốp bốp đánh vài cái.
Nữ hoàng nhìn vẻ mặt khuất nhục của Hứa thừa tướng, lại nhìn thoáng qua nữ nhi hỗn trướng khiến người ta nhìn đã thấy ghét của mình.
Không hiểu sao trong lòng quỷ dị mà có một chút an ủi. Xem ra đứa con gái hỗn trướng cũng không phải cố ý nhằm vào bà, nhìn cái miệng này của nó mà xem, thiếu chút nữa không đem Hứa thừa tướng bên cạnh chọc tức đến ngất!
Bà ho nhẹ vài tiếng thanh thanh giọng nói, nhìn Hứa thừa tướng bên dưới, khuyên giải an ủi: “Này, thừa tướng ngươi cũng thấy rồi đấy, lão thất không muốn… Trẫm không thể vì nhi tử của ngươi mà ép nàng đến chết được. Còn nữa, đúng như lời lão thất nói, nếu mạnh mẽ đem hắn đưa cho lão thất, sợ là không tốt cho hạnh phúc của nhi tử nhà ngươi.”
“Không bằng như vậy…” Thanh âm bà hạ thấp, thương lượng nói: “Trẫm ban cho ngươi một đạo thánh chỉ tứ hôn, ngươi có thể trở về lựa chọn các quý nữ trong thành Phượng Lăng, tìm thấy người thích hợp, trẫm sẽ lập tức ban hôn cho hai người, thế nào?”
Những lời này của nữ hoàng thật ra là đang mập mờ nói, con đường nữ nhi này của bà đừng nên hy vọng gì nữa! Tốt hơn là đi làm phiền các quý nữ khác đi!
Tuy là tư thái dò hỏi, nhưng Hứa thừa tướng biết nữ hoàng đã ra quyết định.
Trong lòng bà ta chịu đầy bụng bị đè nén, trên mặt không dám lộ ra chút bất mãn nào, chỉ có thể cắn chặt răng tiếp chỉ: “Tạ bệ hạ, bệ hạ thánh ân!”
Hứa thừa tướng nghẹn một bụng tức đi rồi, Phong Bạch Tô thấy việc được giải quyết viên mãn, cũng đi theo chắp tay xin cáo lui: “Vậy mẫu hoàng, nhi thần liền cáo lui trước.”
“Đứng lại!”
Nữ hoàng lạnh giọng quát lớn giữ nàng lại, nhìn nàng một bộ dáng cà lơ phất phơ, quở mắng: “Ngươi nhìn xem ngươi có bộ dáng gì, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng. Trừ bỏ gương mặt có thể nhìn, ngươi còn cái gì nữa? Cũng kỳ quái là công tử tướng phủ mắt mù mới coi trọng ngươi? Về sau đem một thân tật xấu kia của ngươi vứt hết cho trẫm! Kinh Kỳ Doanh đang thiếu một phó quan, sau này ngươi phải đi ngoan ngoãn theo bên người Trấn Bắc Vương học tập cho tốt, sửa lại cho trẫm cái thói lưu manh vô lại kia luôn đi!”
Phong Bạch Tô không nghĩ tới lúc bà ấy mắng mỏ còn an bài thêm việc cho nàng.
Nàng đầy mặt kinh ngạc nhìn nữ hoàng, khó được có chút nói lỡ: “Mẫu hoàng, nhi thần……”
Lời nói còn chưa nói xong, liền thấy nữ hoàng vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng, có chút không kiên nhẫn mở miệng nói: “Được rồi, cút đi! Ngày mai ngươi đi liền cho trẫm, đến Kinh Kỳ Doanh báo danh.”
Phong Bạch Tô thấy bà cúi đầu lật xem tấu chương trong tay, không muốn phản ứng lại nàng.
Nàng hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn lui xuống: “…Nhi thần cáo lui.”
Ở thời điểm nàng xoay người đi ra ngoài, nữ hoàng ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Thấy bóng dáng nàng có chút uể oải ỉu xìu, ánh mắt bà xẹt qua một trận sung sướиɠ.
Bà không tin không trị được đứa con gái hỗn trướng này!
——
Kinh Kỳ Doanh, xem tên đoán nghĩa, chính là quân đội thủ vệ Phượng Lăng thành. Nhiệm vụ chủ yếu là bảo hộ vương cung cùng an toàn của bá tánh trong thành Phượng Lăng.
Sau khi Trấn Bắc Vương nhận chỉ dụ trở về Phượng Lăng thành vẫn luôn chưởng quản chi quân đội này.
Phong Bạch Tô nhớ rõ sau khi một vị trí ở Kinh Kỳ Doanh bị trống, nữ hoàng rõ ràng đem chuyện này giao cho nữ chủ Phong Bạch Vi.
Biểu tình của nàng có chút hoảng hốt, nghĩ chính mình có phải nhớ lầm hay không.
Không thể nào!
Phong Bạch Tô nhẹ nhíu mày, lúc trước nàng chân chính là fan sự nghiệp của nữ chủ, diễn biến tình cảm có thể không nhớ nhưng sự nghiệp của nữ chủ thì nàng đã ghi tạc vào đầu, việc này đúng thật là giao cho nữ chủ Phong Bạch Vi.
Nàng hơi bực bội đè trán, chỉ thấy tâm phiền ý loạn.
Nhịn không được mà buông lời thô tục: Thế này thì làm sao nàng thực hiện mộng tưởng làm cá mặn của mình được?
Ngày mai nàng phải tới Kinh Kỳ Doanh báo danh, tin tức này nhất định sẽ lập tức truyền khắp toàn bộ Phượng Lăng thành.
Mấy vị tỷ muội không bớt lo còn có nữ chủ sợ là sẽ nhớ thương nàng đây. Dù sao Kinh Kỳ Doanh cũng là một địa phương tốt, hơn nữa còn nằm dưới trướng Trấn Bắc Vương.
Thông Bạch thấy điện hạ nhà mình sau khi trở về từ ngự thư phòng liền thất thần nằm trên giường.
Cả người tản ra hơi thở sống không còn gì luyến tiếc.
Nàng ta có chút lo lắng hỏi: “Điện hạ, ngài đây là làm sao vậy? Có phải bệ hạ không đồng ý?”
Trong lòng thì lại vui rạo rực: Bệ hạ không đồng ý cũng tốt, tuy rằng công tử tướng phủ đó có hơi phóng đãng, nhưng chỉ là một tiểu thị thôi. Có lẽ sau khi nạp vào, hắn lại lớn mật câu dẫn thêm vài lần là điện hạ nhà mình sẽ biết được thú vui nam nữ? Về sau nàng ta và quý quân không cần phải lo lắng về vấn đề điện hạ cô độc sống quãng đời còn lại nữa!
Phong Bạch Tô lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “ Chuyện đó thì không …”
“Chẳng qua, ngày mai ta phải đi Kinh Kỳ Doanh báo danh.”
“A?”
Thông Bạch từ đầu có chút thất vọng, nhưng khi nghe được nàng nói nửa câu sau lại vui vẻ trở lại: “Kinh Kỳ Doanh? Chẳng phải là nơi Trấn Bắc Vương quản lý sao! Xem ra bệ hạ vẫn rất coi trọng điện hạ, đây là một nhiệm vụ tốt đó!”
Nàng ta kích động nhìn Phong Bạch Tô: “Điện hạ, ngài có muốn nói tin vui này cho quý quân không?”
Phong Bạch Tô nhìn bộ dáng nàng ta cao hứng, nội tâm lại là một mảnh thê lương, miễn cưỡng kéo khóe miệng cười: “Không cần vội, có lẽ ngày mai mẫu hoàng lại đổi ý đấy?”
Mắt đào hoa của nàng lộ ra vài phần chờ đợi, “Em nói có phải không? Thông Bạch.”
Thông Bạch nhìn nàng lại gãi gãi đầu, “Điện hạ đừng có suy nghĩ nhiều, quân vô hí ngôn*, bệ hạ hẳn sẽ không thay đổi nữa đâu, ngài cứ yên tâm đi!”
(*) Quân vô hí ngôn: nghĩa đen là "vua không nói đùa." .Lời nói của vua chúa có trọng lượng rất lớn, có tính ràng buộc và không thể thay đổi hay rút lại.
Răng rắc!
Thông Bạch chân thành phân tích xong, Phong Bạch Tô không phải yên tâm, mà là hoàn toàn tan nát cõi lòng!
“Em để ta yên tĩnh…”
——
Buổi sáng ngày hôm sau, Thông Bạch dậy sớm hớn hở kêu Phong Bạch Tô rời giường.
“Điện hạ, dậy đi! Hôm nay là ngày đầu tiên ngài đến Kinh Kỳ Doanh, không thể đến muộn!”
Đại não còn ngái ngủ của Phong Bạch Tô ngay khi nghe được ba chữ ‘ Kinh Kỳ Doanh ’ thì lập tức bật dậy khỏi giường.
Nàng mặt vô biểu tình nhìn Thông Bạch tinh thần phấn chấn, vừa mới tỉnh ngủ cũng đã bắt đầu cảm thấy cả người mỏi mệt.
Bởi vì đi quân doanh báo danh, Thông Bạch lấy ra một bộ quần áo nhẹ nhàng tươi sáng.
Tầm mắt Phong Bạch Tô dừng trên bộ quần áo trong tay nàng ta vài giây, đột nhiên ánh mắt chuyển động, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười.
“Không mặc cái này……”
Phong Bạch Tô sửa sang lại hảo lúc sau, chuẩn bị ra cửa.
Nàng phía sau, Thông Bạch ở phía sau nhìn nàng một thân ăn mặc, muốn nói lại thôi: “Điện hạ, bộ đồ này của ngài có vẻ không thích hợp đi quân doanh đâu?”
Nghe vậy Phong Bạch Tô cúi đầu nhìn xuống.
Áo gấm màu hồng đào, nhiều nghịch ngợm nha!
Nàng thập phần vừa lòng nheo mắt: “Không thích hợp sao? Ta thấy rất hợp đấy chứ.”
Nàng giơ tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt đầy rối rắm của Thông Bạch, tùy ý cười: “Được rồi, cứ ở nhà chờ bổn điện, bổn điện đi làm việc đây!”
Dứt lời liền bước đi nhanh chóng, bóng dáng thập phần tiêu sái.
Kinh Kỳ Doanh cách Phượng Lăng thành trăm mét bên ngoài, yêu cầu cưỡi ngựa đi qua, Thông Bạch tự nhiên không thích hợp bồi theo nàng.
Nàng nện bước chân lười biếng, mắt đào hoa nửa híp, môi đỏ cong lên cười, bộ dạng thoạt nhìn lười nhác.
Tóc dài như tơ lụa được buộc lại bằng ngọc quan, vài sợi tóc tinh nghịch rũ xuống hai bên thái dương.
Gió nhẹ phất qua, sợi tóc dài nhẹ lướt qua gương mặt diễm lệ hiện lên một vẻ đẹp câu hồn đoạt phách.