Nữ Tôn: Nam Chủ Trở Thành Phu Lang Của Ta

Chương 7: Rơi xuống nước

Đoạn kịch nhỏ qua đi, phượng hậu dẫn theo vài vị quý quân cùng chính phu các danh gia vọng tộc Phượng Lăng thành đi đến.

Ai cũng không để tâm thiếu mất một nam tử.

Sau khi mọi người đứng dậy hành lễ, yến hội chính thức bắt đầu.

Vì là yến hội tuyển quân, tự nhiên yêu cầu các công tử thể hiện tài nghệ. Dù không phải vì tiến vào hoàng gia, ở đây cũng tới rất nhiều danh môn quý nữ. Được nhìn trúng cũng là một mối hôn sự tốt.

Người đầu tiên bước lên đài chính là con vợ cả của tướng phủ, Hứa Không Thanh. sắc mặt của hắn lúc này có chút khó coi, còn vì chuyện vừa rồi mà nan kham.

Lại nhìn về phía chính phu tướng phủ đã ngồi xuống, sắc mặt cũng không tốt, hẳn là Hứa Không Thanh đem chuyện vừa rồi nói cho ông ấy.

Dù trong phủ có gièm pha lớn đến thế nào đi nữa, Hứa Không Thanh không thể không gạt bỏ biểu tình khó coi, bắt đầu biểu diễn tài nghệ.

Hắn vì lần tuyển quân này đã chuẩn bị một khúc vũ đạo, dáng người mềm nhẹ, động tác phiêu dật, tuy không thể gọi là tuyệt hảo nhưng cũng có nét phong tình riêng.

Không ít quý nữ trên sân đều nhịn không được đem ánh mắt gom lại trên đài.

Điệu múa kết thúc, hắn nhẹ vuốt tóc mái mướt mồ hôi giữa trán, cúi đầu hành lễ với phượng hậu và vài vị quý quân phía trên.

Phượng hậu giơ tay ý bảo hắn đứng dậy, mặt mang theo nụ cười tán dương “Dáng múa uyển chuyển nhẹ nhàng, nhi lang nhà tướng phủ quả thật là tài mạo song toàn!”

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía vị quý quân Tề ngồi dưới, “Tề quý quân cảm thấy thế nào?”

Tề quý quân chính là phụ quân của nhị hoàng nữ và tam hoàng nữ.

Lần này cũng là vì tuyển chính quân cho nhị hoàng nữ. Xưa nay trước mặt ngoại nhân phượng hậu luôn là bộ dáng ôn hòa, tất nhiên muốn hỏi ý kiến Tề quý quân.

Tề quý quân xuất thân từ địa phương nhỏ, tính tình yếu đuối. Thấy phượng hậu dò hỏi, hắn có chút kinh sợ trả lời: “Lang nhi nhà tướng phủ rất tốt.”

Thấy vậy, ý cười trên mặt phượng hậu ngày càng đậm, thanh âm càng thêm ôn hòa: “Không vội, nhìn thêm các nhi lang đằng sau nữa. Lần này nhất định phải chọn cho tiểu nhị một người hợp ý! Đúng rồi, tiểu tam và tiểu nhị là song bào thai, cũng tới tuổi tuyển chính quân rồi, không bằng thừa dịp cơ hội lần này cùng nhau tuyển.”

Tề quý quân nghe được hắn nói, đầy mặt vui sướиɠ đáp ứng. Hắn đang vì hôn sự của tam hoàng nữ mà phát sầu đây.

Hôn sự của các hoàng nữ phải do phượng hậu an bài, hoặc trực tiếp được nữ hoàng tứ hôn.

Quý quân trong hậu cung không thể tự mình quyết định hôn sự cho hoàng nữ, nhiều nhất chỉ có thể nhét vào bên cạnh nữ nhi vài tiểu thị.

Điệu múa của Hứa Không Thanh xem như màn mở đầu tốt đẹp, các vị lang nhi theo sát phía sau sôi nổi lên đài biểu diễn.

Có đánh đàn, có thổi sáo, có ngâm thơ, còn có múa kiếm……

Các loại tài nghệ sôi nổi ra trận dần làm Hồng Phong Viên trở nên náo nhiệt.

——

Thông Bạch đứng phía sau điện hạ nhà mình đã vô số lần thu được tầm mắt của Liễu quý quân trên đài cao.

Nhìn Phong Bạch Tô một chút hứng thú đều không có đối với lang nhi biểu diễn tài nghệ, cái trán của nàng ta nhịn không được đau lên.

Nghĩ nghĩ, vẫn là kề sát vào bên tai nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, quý quân đang nhìn ngài đấy, ngài có giả bộ hứng thú cũng được mà.”

“Hử?”

Phong Bạch Tô nghe được nàng ta nói cuối cùng ngẩng đầu lên, mang theo bảy phần men say, mắt đào hoa thoạt nhìn càng thêm mông lung câu nhân. Nàng lười nhác dựa người ra sau, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm chén rượu bạch ngọc, không chút để ý thưởng thức.

Thấy vậy đầu Thông Bạch càng thêm to, vẻ mặt sầu khổ.

“Điện hạ, ngài không phải uống say rồi chứ?”

Phong Bạch Tô ừ nhẹ một tiếng, nhưng đầu óc lại thập phần thanh tỉnh.

Nàng không dự đoán được Lê Hoa Túy tác dụng chậm này sẽ mạnh như vậy, khó được có chút say.

Dư quang liếc đến Thông Bạch bên cạnh như muốn khóc ra tới nơi, nàng nhịn không được cười khẽ: “Yên tâm, nhất định có thể chọn cho quân phụ mấy lang nhi vừa lòng.”

Tiếng cười trầm thấp giống như châu lăn mâm ngọc, khàn khàn lại mê hoặc.

Trong lòng Thông Bạch không phải lo lắng cái này, mà là mỗi lần điện hạ nhà mình say rượu liền trở nên càng thêm không kiêng nể gì.

Nhìn lúc này mà xem, nàng đã như không xương nằm ở trên ghế, cổ áo thắt chặt cũng bị nàng không kiên nhẫn kéo ra, lộ ra mảng lớn da thịt. Thoạt nhìn đã sắc khí lại mê người.

Nàng ta phát hiện có vài vị lang nhi đối diện đều trộm nhìn lại đây, ánh mắt ngượng ngùng lại tò mò dừng ở trên người điện hạ nhà mình.

Thông Bạch lại lần nữa tê rần!

Vì sao mỗi lần nàng ta muốn cứu vớt thanh danh phong lưu của điện hạ nhà mình một chút thôi lại khó khăn đến thế?

Thẩm Nhược ngồi bên cạnh Ngụy Kinh Mặc, khuôn mặt có chút hồng nhuận trách móc: “Biểu đệ nhìn thất hoàng nữ đối diện xem, quả thực làm càn! Phượng hậu cùng các vị quý quân đều ở chỗ này mà nàng ta có bộ dáng như thế, thật là một con bướm đa tình!”

Ngoài miệng hắn lầm bầm vài câu, nhưng đôi mắt đẹp nhịn không được dừng lại trên người Phong Bạch Tô.

Ngụy Kinh Mặc nhìn bộ dáng miệng nói không đúng lòng này của hắn cũng ngước mắt nhìn lại, vừa hay nữ tử đối diện vừa lúc nhìn qua đây. Mắt đào hoa diễm lệ hơi hơi nheo lại, trong mắt ánh lên nước xuân như muốn hút người vào.

Hắn đột ngột mở miệng nói với Thẩm Nhược: “Biểu ca, đến ngươi.”

“A?”

Thẩm Nhược lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy lang nhi trên đài cao đang đi xuống.

Hắn nhìn Ngụy Kinh Mặc cười cười, đứng dậy: “Biểu đệ, vậy ta đi nhé.”

Thẩm Nhược là đích công tử phủ thái phó, trên có tổ mẫu tài hoa xuất chúng, cùng với Ngụy Kinh Mặc được gọi là song châu của Phượng Lăng thành.

Bộ dáng hắn đoan chính thanh nhã, tỉ lệ ngũ quan hài hoà, da trắng nõn, giữa mày mang theo một chút hoạt bát, cố tình cả người lại tràn ngập khí chất văn nhã của người đọc sách.

Hắn vừa bước lên đài, xung quanh liền an tĩnh lại, tầm mắt các quý nữ đều tụ lại đây.

Mấy vị hoàng nữ cũng nghiêm túc hẳn lên, đặc biệt là nhị hoàng nữ Phong Bạch Chỉ càng là mắt sáng ngời, ánh mắt dừng trên người Thẩm Nhược không tự giác si mê.

Lần chuẩn bị này của Thẩm Nhược chính là vẽ tranh, sau khi nhờ người làm tốt đạo cụ ở trên đài thì bắt đầu cầm bút vẽ.

Dáng người hắn thẳng tắp, mang theo vài phần khí khái văn nhân, hơi rũ mắt, khuôn mặt thanh tú tràn đầy nghiêm túc.

Cũng chỉ mất thời gian một nén nhang liền dừng bút.

Cung hầu xung quanh thấy vậy lập tức tiến lên, cầm bức hoạ cuộn tròn trên bàn từ từ mở ra trước mặt mọi người.

Là một bức thanh trúc đồ!

Vài nét bút ít ỏi đã đem khí chất cây trúc kiên cường thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, ý cảnh sâu xa như thế một chút cũng không giống từ trong tay một lang nhi.

Trong mắt mọi người xẹt qua một mạt tán thưởng, lang nhi Thẩm gia quả nhiên không hổ là do lão thái phó đích thân giáo dưỡng!

Sau khi Thẩm Nhược xuống đài, mọi người vẫn như cũ còn đắm chìm trong ý cảnh vừa rồi.

Đến khi ngước đầu lên lần nữa thì thấy một thiếu niên khoác lên người bộ tuyết y bước lên đài, nhìn vào dung nhan thanh lãnh xuất trần như ngọc kia, mọi người nháy mắt tỉnh thần.

Tinh thần sôi nổi hẳn lên.

Thần sắc Ngụy Kinh Mặc nhàn nhạt, thân hình đĩnh bạt đứng ở nơi đó, vòng eo mảnh khảnh thon thon một tay có thể ôm hết.

Vì màn vũ đạo ngày hôm nay, hắn cố ý chọn mặc bộ váy áo rộng, thuận tiện cho các động tác.

Theo tiếng cổ nhạc vang lên, dáng người thiếu niên lay động nhẹ nhàng như chim yến, uyển chuyển như rồng bay, lúc lên lúc xuống càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh mềm nhẹ, khuôn mặt thanh lãnh xuất trần như trích tiên. Gió nhẹ phẩy qua bộ y phục trắng như tuyết như muốn mang theo thiếu niên rời khỏi thế gian ô trọc này.

Ánh mắt của mọi người đều đi theo từng chuyển động của người thiếu niên khiêu vũ trên đài cao.

Tầm mắt Phong Bạch Tô có chút mơ hồ nhìn tuyết y thiếu niên nhanh nhẹn khiêu vũ trên đài, dáng người nhẹ nhàng lại mạn diệu.

Lúc này có một tiếng hút khí cực nhỏ vang lên bên tai.

Phong Bạch Tô quay đầu nhìn lại liền thấy Phong Bạch Vi bên cạnh hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên đài.

Nàng xoay đầu đi, nhìn thiếu niên khiêu vũ mà trong lòng bình tĩnh nghĩ: Ồ, đúng rồi, đây là nam chủ.

Sau đó không để ý đến thiếu niên trên đài nữa thu hồi tầm mắt.

——

Thời gian của yến hội đã qua hơn nửa, Phong Bạch Tô chán đến chết dựa vào ghế, chỉ cảm thấy bên tai leng keng leng keng tiếng nhạc làm nàng thêm phiền lòng.

Thân mình nàng lảo đảo lắc lư đứng lên, có chút đau đầu đè trán.

Thông Bạch phía sau tiến lên một bước, đỡ lấy nàng: “Điện hạ!”

Phong Bạch Tô đẩy tay nàng ta ra, bước chân dài hướng ra ngoài, thanh âm lười biếng có chút men say: “Ta đi ra ngoài đi một lát, không cần đi theo.”

Tầm mắt của mọi người lúc này đều trầm mê nhìn lên đài, Phong Bạch Tô rời đi cũng không khiến cho bất kỳ người nào chú ý.

Rời khỏi từ cửa hông Hồng Phong Viên, Phong Bạch Tô chậm rì rì tiến về trước.

Qua khỏi Hồng Phong Viên có một mảnh rừng trúc, hoàn cảnh thập phần thanh u yên lặng, dòng suối trong vắt chảy từ trên hòn giả sơn xuống tạo ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.

Phong Bạch Tô ngồi ở trong đình hóng gió, gió lạnh cuốn hơi nước ẩm ướt ập vào mặt khiến men say trên người nàng vơi đi vài phần.

Nàng duỗi tay chống đầu, nhắm mắt ngồi yên lặng.

Không biết đã qua bao lâu, phía trước hòn giả sơn đột nhiên truyền đến một tiếng “Thình thịch” rơi xuống nước, tiếp theo là tiếng kêu cứu nhỏ bé yếu ớt.

Phong Bạch Tô như cũ chống đầu ngồi trong đình hóng gió, mắt cũng không thèm mở.

Thanh âm kêu cứu phía trước càng ngày càng yếu, như thể người đang dần chìm xuống nước.

Lúc này từ phía sau nàng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, giọng nói nóng nảy mang theo tiếng gió quát tới đây: “Chuyện đã làm xong chưa? Hắn thật sự ở chỗ này?”

Phong Bạch Tô nghe nói như thế thì chậm rãi mở mắt, đôi mắt đào hoa còn vương chút men say.

Nàng nhẹ chậc lưỡi, nhanh chóng đứng dậy chạy về trước hòn giả sơn.

Nhìn đến thân ảnh giữa hồ đang chìm dần xuống, mũi chân nàng điểm nhẹ lên mặt nước, đem người vớt ra.

——

Ngụy Kinh Mặc tỉnh lại liền cảm giác dạ dày một trận khó chịu, không nhịn được ho khan.

Vừa ho được vài tiếng thì bị một bàn tay thon dài trắng nõn che kín miệng.

Đôi mắt hắn không nhịn được trợn tròn vài phần, đầu óc cũng theo đó mà thanh tỉnh.

Phong Bạch Tô thấy người trong ngực muốn giãy giụa nên dán vào bên tai hắn thở dài một tiếng, tiếng nói trầm khàn: “Đừng nhúc nhích.”

Ngụy Kinh Mặc cảm nhận được bên tai truyền đến nhiệt khí, thân mình trong nháy mắt căng cứng, rốt cuộc thấy rõ tình huống hiện tại.

Bọn họ đang ở trên một thân cây, toàn bộ thân mình của hắn rúc vào trong ngực Phong Bạch Tô, bị nàng dùng bàn tay cố định vòng eo thật chặt chẽ.

Xuyên qua khe hở tán lá dày che trước mắt, hắn thấy phía dưới có một nữ tử mang theo cung hầu đang tìm cái gì ở bên hồ.

Ngụy Kinh Mặc xưa nay thanh lãnh, giờ đây con ngươi hiện lên vài phần hoảng hốt, giọng nói có chút khàn: “Đây là có chuyện gì?”

Phong Bạch Tô nghe được hắn hỏi, thu hồi tầm mắt cúi đầu nhìn về phía hắn.

Thấy hắn trợn tròn mắt mờ mịt, cổ hơi thở thanh lãnh trên người biến mất không thấy, nhưng thật ra có vẻ ngu si.

Nàng cười khẽ, “Tiểu công tử, trên người của ngươi xảy ra cái gì sao ngươi lại hỏi ta?”

Phong Bạch Tô thay đổi tư thế ngồi trên chạc cây, tay ôm bên hông hắn chưa hề dịch chuyển.

Ngụy Kinh Mặc nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, đôi mắt lạnh có chút tan rã.

Vừa mới ở trong yến hội hắn nhận được một tờ giấy, bên trên viết nhị hoàng tử có việc gấp cần tìm hắn.

Hắn theo cung hầu đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước trước mắt bỗng tối sầm ngã xuống. Chờ đến khi tỉnh lại, hắn phát hiện chính mình đã tới bên hồ, còn chưa phục hồi tinh thần thì bị người đẩy xuống nước.

Hắn kêu cứu nhưng không ai đáp lại, khi tỉnh lại một lần nữa, chính là hiện tại.

Phong Bạch Tô rất có hứng thú nhìn cảm xúc không ngừng biến hóa trong mắt hắn, thậm chí còn lười biếng dựa vào thân cây phía sau, trực tiếp kéo Ngụy Kinh Mặc lên trên đùi.

Ngụy Kinh Mặc sau khi nhớ lại mọi chuyện, liền phát hiện chính mình đang ngồi trên đùi nàng.

Hành vi thân mật như thế làm hắn không khỏi hoảng loạn, lập tức muốn đứng dậy.

Phong Bạch Tô lại duỗi tay ôm lấy hắn, chặt chẽ giữ lại trên đùi. Trong miệng chậc nhẹ một tiếng: “Nếu ngươi có ngã xuống cũng đừng mong ta lại cứu ngươi.”

Nghe được nàng nói có chút không kiên nhẫn, Ngụy Kinh Mặc cắn cắn cánh môi.

Thấy cặp mắt liễm diễm đào hoa trong chỗ sâu cất giấu lạnh nhạt, thân mình cuối cùng thả lỏng, đem trọng lượng cả người đè trên đùi nàng. Ngón tay tuyết trắng không kìm được bắt lấy quần áo bên hông của nàng.

Toàn thân Ngụy Kinh Mặc ướt đẫm, vốn là váy áo đơn bạc dán chặt vào người, chỉ cảm thấy dưới mông và bên hông đang dán chặt vào da thịt nóng rực của nàng.

Hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với nữ tử nào như vậy, chịu đựng xấu hổ dâng lên trong lòng, run rẩy hỏi: “Khi nào chúng ta có thể đi xuống?”

Phong Bạch Tô liếc liếc hắn một cái, nhìn xuống dưới thấy người còn chưa có rời đi, không chút để ý mở miệng nói: “À, khi nào bọn họ rời đi chúng ta sẽ xuống.”

Thấy hắn rũ đầu xuống, trông như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Phong Bạch Tô nghĩ đến đây là thế giới nữ tôn, trong sạch của nam tử rất quan trọng, bị nữ tử chạm vào tay một chút cũng là chuyện lớn.

Nàng suy nghĩ một chút, lại chậm rãi bổ sung: “Yên tâm, việc hôm nay chỉ có hai chúng ta biết. Sau khi trở về, ngươi vẫn là tiểu công tử trong sạch.”

Ngụy Kinh Mặc nghe được lời nàng nói, lông mi dài run rẩy, giọng nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn.”

Phong Bạch Tô thấy bộ dáng hắn thở phào nhẹ nhõm, không kìm được cười nhạo, đôi mắt đào hoa là vẻ không quan tâm.

–––

Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính đã sống trong hoàng cung đầy mưu mô biến đổi trong suốt mười mấy năm, nói thật tính tình nàng rất lạnh nhạt, không xem như người tốt ( đầu chó .jpg )