Nữ Phụ Ác Độc Vĩnh Viễn Không Chịu Quay Đầu

Thế Giới 1: Ninh Mộ Tuyết - Chương 1: Trọng sinh

"Tạch" một tiếng, đèn ở trung tâm trường quay lần lượt sáng lên, sân khấu rộng lớn lại chẳng có ai.

Phía dưới ngay sân khấu là ghế của các cố vấn, thực tập sinh thì ngồi ở hàng ghế hình kim tự tháp phía sau, ai ai háo hức chờ đợi.

"Dung Lăng, Dung Lăng?" Giọng nói bên cạnh khá lớn: "Sao đấy, đến lượt cô rồi đó, mau đi lên đi."

Nghe thế, cô gái được gọi là Dung Lăng kia ngay lập tức tỉnh hồn.

Nàng quay đầu lại, nhìn mấy biên đạo diễn của tổ chương trình bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ ngơ ngác.

Không ngờ, bản thân thật sự được quay trở về rồi, trở về lúc mọi chuyện bắt đầu...

Rõ ràng thế giới nào cũng kết thúc trong thất bại, vốn tưởng bản thân mình chắc chắn sẽ chết.

Nhưng ông trời lại thương xót, giúp nàng đảo ngược thời gian, quay lại ban đầu.

Chuyện này có nghĩa là nàng vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại mọi thứ?

Dung Lăng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng cúi đầu liếc nhìn trang phục hiện tại của mình.

Một bộ áo không tay màu vàng bó sát, phối với quần jean ngắn đến mức không thể ngắn hơn, làm phô hết dáng người trước lồi sau lõm của nàng.

Ngay lập tức, Dung Lăng đã đoán được bây giờ mình đang ở đâu, làm gì.

Cầm chiếc micro trợ lý đưa, cô bắt đầu đi từ hậu trường lên sân khấu đèn đuốc sáng rực.

"Wow..." Ngay khi nàng vừa xuất hiện, mấy thực tập sinh đã cảm thán: "Chân dài quá..."

Dung Lăng cũng không quan tâm đến mấy tạp âm này, chỉ khẽ gật đầu với mấy người trong ban cố vấn: "Xin chào mọi người, tôi là Dung Lăng, đến từ Văn Hóa A&R."

"Dung Lăng..." Người ngồi vị trí trung tâm của ban cố vấn, đống thời cũng là người khởi xướng chương trình, Cố Loan, một nam thần tượng nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ.

Anh ta nhìn vào danh sách thí sinh trong tay: "Tôi nghe nói năng khiếu của bạn là ca hát."

Giọng nói Cố Loan nghe khàn khàn nhưng lại rất cuốn, thế nên lúc anh ta vừa lên tiếng, mấy thực tập sinh phía sau đã si mê không thôi.

"Đúng vậy..." Dung Lăng không hề bị lay động, giọng nói bình tĩnh như không có cảm xúc.

"Vậy tiếp theo bạn định trình diễn tiết mục gì?"

Show sống còn chính là như thế này, rõ ràng ê-kíp chương trình đã sắp xếp hết kịch bản. Thế nhưng để thu hút sự tò mò của khán giả, tất cả mọi người phải vờ như mọi thứ đang diễn ra một cách tự nhiên, chứ không diễn gì hết.

Dung Lăng không chút do dự: "Thiêu Đốt."

"Thiêu Đốt?" Những thực tập sinh ngồi đằng sau rất ăn ý mà bắt đầu thảo luận: "Bài hát này khó lắm đó."

"Đúng rồi, trong bữa tiệc đêm giao thừa năm trước, không phải có một diễn viên đã hát bài này trước khi bị tai nạn giao thông sao?"

"Chắc cô ấy hát không được đâu, bài đó khó quá trời!"

Dung Lăng không nghe thấy những lời bàn luận này, khúc dạo đầu của bài hát này đã vang lên, bàn tay cầm micro của nàng có chút run nhè nhẹ.

Thật sự là nàng không ngờ được, sau khi thất bại hết lần này đến lần khác, vậy mà bản thân vẫn còn cơ hội sống lại lần nữa.

Sau khi trải qua quá nhiều chuyện, Dung Lăng gần như đã quên mất cảm giác đứng ở trên sân khấu là như thế nào.

Bài hát "Thiêu Đốt" là một bản tình ca cũ, nghe nói sau khi chia tay với người yêu thì ca sĩ đó đã sáng tác ra bài này.

Vậy nên giai điệu của cả bài hát đều nghe man mác buồn, vừa bắt đầu thì rất chậm rãi, giống như một tảng băng trôi ẩn dưới những con sóng êm đềm.

Nhưng ai biết được, tảng băng ấy có thể nhấc lên ngọn sóng lớn.