21.
Du thuyền neo lại bên bờ biển tận ba ngày liền.
Giang Dao bị tr.a t.ấn tới nỗi nửa già x.ương cốt đã gãy vụn, cuối cùng, cả người cô ta bẹp dí như một vũng bùn.
Chiếc váy đuôi cá đắt đỏ trắng tinh tươm đã dính đầy m.á.u bụi, chẳng nhìn ra nổi hình dạng ban đầu nữa.
Khi Triệu Ngạn báo cáo lại cho Phó Lưu Xuyên, anh thờ ơ: “Ném cô ta xuống biển!”
“... Anh Xuyên, ả nói, trước lúc ch.ết, Liễu Liễu hình như có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Lưu Xuyên ngước mắt lên, không nói một lời, đứng lên bước ra ngoài cửa.
Khi đi tới ngưỡng cửa, anh khựng lại, bỗng dưng cất tiếng: “Cậu nói xem, liệu em ấy muốn nói gì với tôi?”
Triệu Ngạn bất lực: “Anh Xuyên…”
Đương nhiên, anh ta chẳng thể làm gì ngoài việc im bặt.
Tôi nghĩ, chắc anh ta cũng thừa biết tâm tư của tôi.
Nhìn thoáng qua, Phó Lưu Xuyên chẳng khác gì mọi khi, vẫn điềm tĩnh, lạnh nhạt.
Nhưng đôi mắt anh lại tựa như tro tàn sót lại của ngọn lửa thiêu đốt.
Chẳng có một chút dấu vết của sự sống.
Không biết anh còn gắng gượng được tới khi nào?
Bên lan can boong tàu, Phó Lưu Xuyên bình thản nhìn một Giang Dao người không ra người, ngợm không ra ngợm.
Bởi bị ti.êm một lượng lớn Adrelanin, ả vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Cảm giác đau đớn cũng bị phóng đại cả trăm nghìn lần.
Ả biết mình cũng chẳng thể sống nổi nữa. Vì vậy, ả cũng muốn Phó Lưu Xuyên phải chịu nỗi thống khổ tương tự.
Giọng nói ả run rẩy, ngắt quãng, kể lại từng chi tiết về những giây phút cuối đời của tôi.
“Thật ra, anh đã có thể cứu nó.”
“Một phút trước khi bị tôi g.iết, nó vẫn còn đang cãi nhau qua điện thoại với anh.”
“Phó Lưu Xuyên, chính anh đã hại ch.ết em gái mình.”
“À, đúng rồi, tới tận trước lúc ch.ết, nó vẫn tưởng rằng, anh đã nhìn thấu tâm tư nó, nên mới ghê tởm nó đấy…”
Ả không nói thêm lời nào nữa. Vì tay sai của Triệu Ngạn đã dùng d.ao c.ắt đ.ứt cổ ả.
Xá.c ả bị vất xuống biển.
Ngay sau đó, đã có người tới dẹp s.ạch vết m.áu vương vãi trên boong tàu.
Khi du thuyền về bến, Phó Lưu Xuyên đã lên chuyến bay gần nhất, bay tới nước ngoài.
Tại đồn cảnh sát ở một đất nước xa lạ. anh thấy th.i th.ể của tôi, trương phình, sưng tấy, thậm chí còn đang ph.ân h.uỷ,
Nhưng anh lại không chút sợ hãi.
Chỉ có nỗi đau đớn vô tận dâng trào trong cõi lòng.
Phó Lưu Xuyên như thể sắp bị cơn bi thảm ấy đánh gục, anh cúi gập người xuống, ngón tay siết chặt mép giường đến nỗi trắng bệch.
Cảnh sát đứng bên cạnh, hỏi anh bằng tiếng Anh: “Anh có quan hệ gì với người đã khuất?”
“Tôi là anh trai, và…”
Anh khựng lại một giây rồi nói tiếp.
“Và cũng là người yêu của em ấy.”
Người yêu.
Cũng không sai.
Tôi ích kỷ giấu giếm tình yêu dành cho Phó Lưu Xuyên.
Cũng như anh yêu tôi một cách rụt rè, thầm kín.
Chỉ có vậy thôi.
Chúng tôi,
chẳng thể đến được với nhau.
Th.i th.ể của tôi được h.oả t.áng ở nơi đất khách quê người, lưu lại trong một chiếc bình gốm sứ nho nhỏ, theo Phó Lưu Xuyên lên máy bay về nước.
“Anh xin lỗi em, Liễu Liễu.”
Mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng đậu lại trên gương mặt tái nhợt của anh.
“Chúng ta về nhà thôi.”
22.
Tr.o c.ốt của tôi được Phó Lưu Xuyên đặt tại ng.hĩa trang ngoại thành.
Anh lặng người trước b.ia m.ộ suốt đêm ấy.
Nhưng anh không nói một lời nào.
Tôi nhẹ nhàng áp mặt lên bả vai anh, thủ thỉ: “Anh ơi, anh vẫn còn nhớ em sao?”
Không có ai đáp lại.
Chỉ có tiếng gió rít gào men theo lối nhỏ.
Ban đầu, tôi còn tưởng rằng cái ch.ết của Giang Dao ít nhiều cũng phải dấy lên sóng gió.
Tuy nhiên, một tuần sau, khi Phó Lưu Xuyên gặp lại Triệu Ngạn, nhắc tới Giang Dao, anh ta sửng sốt: “Giang Dao là ai?”
“Thôi, bỏ đi, anh Xuyên, dù cô ta là ai đi chăng nữa… Anh phải cố gắng lên, chẳng ai ngờ được Liễu Liễu lại vô tình rơi xuống biển…”
Phó Lưu Xuyên ngắt lời: “Vô tình rơi xuống biển ư?”
Triệu Ngạn ngơ ngác gật đầu: “Vâng?”
Tôi hiểu ra ngay lập tức. Nhiệm vụ công lược của Giang Dao thất bại, bị Phó Lưu Xuyên g.iết ch.ết. Thế giới khôi phục cốt truyện, tất cả mọi thứ liên quan tới ả đều biến thành tro bụi.
Trên đời này, ngoại trừ tôi và Phó Lưu Xuyên thì chẳng có ai tường tận chân tướng sự việc nữa.
“Vậy cũng tốt, anh ơi, em không muốn ch.ết rồi mà vẫn còn khiến anh bị liên luỵ.”
Tôi bạo dạn nắm lấy tay áo Phó Lưu Xuyên, theo anh ngồi vào trong xe trở về nhà.
Bên cạnh phòng sách là một căn phòng bị khoá chặt.
Lần trước Giang Dao tới đây, ả đã thử dò hỏi bên trong có gì. Phó Lưu Xuyên khựng lại, hời hợt đáp: “Vài đồ lặt vặt thôi, không có thời gian dọn dẹp nên khoá lại.”
Cuối cùng, tôi cũng đã được nhìn thấy nó.
Bóng hình của tôi hiện diện trong khắp căn phòng.
Những bức ảnh của tôi, những tờ tranh vẽ của tôi, cây violin của tôi.
Ngày trước, chẳng hiểu sao, chiếc băng đô, chiếc váy thuở nhỏ, váy đồng phục học sinh của tôi đều biến mất một cách khó hiểu.
Chìa khoá rơi trên mặt sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Phó Lưu Xuyên đứng ở cửa, hàng mi dày cụp xuống, che giấu hết thảy cảm xúc nơi đáy mắt.
“Anh… Anh rất sợ em sẽ phát hiện ra rằng, anh không phải một người anh tốt… Nhưng có lẽ, em cứ oán trách anh còn hơn là rời đi mãi mãi như thế…”
“Sáng hôm đó khi tỉnh lại, anh cảm thấy rất lạ, tại sao lại có hai mảng ký ức hoàn toàn khác nhau cùng tồn tại trong đầu. Hơn nữa còn có một sức mạnh khó hiểu ép anh phải thừa nhận mảng ký ức thứ hai.”
“Chuyện đó không thể xảy ra được, vì hơn ai hết, anh tự biết rằng, ý nghĩ biếи ŧɦái này chỉ nảy sinh với em gái của anh.”
Anh quỳ sụp xuống trong nỗi xót xa vô tận, ôm chặt lấy trái tim đang đập thình thịch.
“Anh xin lỗi em, Liễu Liễu, anh xin lỗi em nhiều lắm… Đừng, đừng sợ anh..”
Khoé mắt anh đỏ hoe.
Rõ ràng, ngày ấy, khi g.i.ết Giang Dao trên du thuyền, anh lạnh lùng, thờ ơ tựa như một con d.ao s.ắc bén, không chút tình người.
Vậy mà bây giờ, anh lại cuống quýt như một đứa trẻ.
“Anh ơi…”
Nỗi đau đớn kinh khủng ở l*иg ngực lại xuất hiện.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, những hạt bụi nhảy múa trong không khí.
Cơn gió vô hình x.é toạc linh hồn tôi, ý thức cũng dần dần phai nhạt.
Tôi bừng tỉnh.
Tôi sắp biến mất hoàn toàn rồi.
“Đã rất nhiều lần, em mơ thấy anh, trong mơ chỉ có hai chúng ta, em mất hết lý trí, làm ra những chuyện đ.ồi b.ại, khiến anh khóc…
Anh khóc cũng rất đẹp.
Anh thấy không, em chính là một đứa em gái biếи ŧɦái như vậy…
Mẹ em nói không sai, tính nết em sáng nắng chiều mưa, ngoài anh ra thì chẳng có ai chịu nổi em…
Ai sẽ yêu một đứa trẻ bị chính mẹ đẻ hắt hủi chứ?
Chỉ có anh…
Chỉ có mỗi anh mà thôi…
Em không trách anh, em yêu anh rất nhiều, có lẽ, còn vương chút tiếc nuối nữa… Nếu em có thể sống lâu hơn chút nữa, có lẽ lần sau say rượ.u, em sẽ không nhịn nổi mà sà vào lòng anh đấy.”
Tôi thanh thản sà vào l*иg ngực anh, dang tay ôm lấy anh rồi đặt một nụ hôn lên bờ môi anh.
Cái ôm và nụ hôn này, nhẹ tựa bọt biển.
Chắc chắn anh không cảm nhận được chúng rồi.
Nước mắt tuôn rơi, từng giọt, từng giọt.
Tôi nhoẻn cười.
“Em rất muốn ngủ với anh đó nha…”
“Anh ơi,...”
“Vĩnh biệt.”
Ý thức hoàn toàn tan biến.
Trở về với cát bụi.