Niềm Riêng Giấu Kín

Chương 9

19.

Khi nói ra những lời ấy, giọng anh rất nhẹ.

Rất nhẹ.

Tựa như lông vũ phấp phới trong làn gió biển.

Vậy mà lọt vào tai tôi, lại như sét đánh ngang tai.

Tôi chợt quay lại, nhìn Phó Lưu Xuyên đứng bên lan can. Anh lặng người, thất thần nhìn xuống mặt biển chìm trong màn đêm đen kịt.

Như thể anh đang ngắm nhìn người mình yêu.

Anh trai có một gương mặt đẹp phi giới tính, những nét vuông vức sắc sảo ít ỏi trên đó, giờ phút này, dường như đã tan biến hết.

Vẻ mặt anh vừa đ.iên c.uồng, lại vừa yếu đuối. Cơn thuỷ triều của nỗi dằn vặt cuồn cuộn trong anh, như muốn nuốt chửng người khác.

Tôi bay tới trước mặt anh, chậm rãi lại gần, áp lên bờ môi anh trong làn nước mắt.

Tôi khẽ nói: “Anh ơi, em thích anh…”

Anh chẳng thể nhìn thấy tôi.

Chẳng thể nghe thấy tôi.

Cũng chẳng thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi.

“Đáng lẽ mình nên thổ lộ với em ấy sớm hơn…”

Phó Lưu Xuyên lẩm bẩm.

“Cho dù mình có ích kỷ một chút, tục tĩu một chút, nhưng sau khi nhìn rõ tâm tư của bản thân, mình nên giữ chặt em ấy ở bên, nhất quyết không buông tay…”

“Có thể em ấy sẽ càng hận mình hơn, nhưng ít nhất, em ấy vẫn tồn tại trên cõi đời này…”

“Liễu Liễu, có phải lúc nhắm mắt xuôi tay, em hận anh lắm phải không…?”

Làm sao em nỡ hận anh, anh ơi!

Em là một kẻ hèn nhát, em chỉ hận chính mình vì đã không có đủ dũng khí mà thôi.

20.

Boong tàu hắt hiu, như thể không khí đã ngưng đọng.

Triệu Ngạn đứng đằng sau, im lặng thở dài.

Một lát sau, Phó Lưu Xuyên định thần lại, lại tiến tới trước mặt Giang Dao, thẳng thừng giật sợi dây chuyền ra khỏi cần cổ cô ta. Sợi dây mỏng manh siế.t lấy cổ ả, một lượng m.áu nóng hổi b.ắn ra.

“Sao tao có thể tặng đồ của Liễu Liễu cho mày chứ?”

Anh thì thầm.

“Cái loại người như mày, ngay cả đồ giả cũng không xứng.”

“Giang tiểu thư à, tao không biết mày đã xáo trộn trí nhớ tao như thế nào. Nhưng tới tận lúc này, du thuyền vẫn sóng yên biển lặng, tức là người của mày còn chưa vác mặt tới… Hoặc là, sẽ không có ai tới giúp mày nữa, đúng không?”

Giang Dao ngước khuôn mặt má.u me đầm đìa lên nhìn anh.

Ả chợt bừng tỉnh, kinh hoàng gào thét: “Phó Lưu Xuyên, anh đ.iên rồi à? G.iế.t người là phạm pháp đấy! Anh thật sự muốn bỏ mặc cả Phó gia chỉ vì Phó Liễu Liễu à?!”

Phó Lưu Xuyên nhếch mép: “Em ấy không còn nữa, tao cần Phó gia làm gì?”

“Giang tiểu thư à, ‘giế.t người đền mạng’ đã là một quan niệm muôn thuở rồi.”

“Vài ngày tới đây, những gì mày từng làm với Phó Liễu Liễu sẽ tái diễn cả trăm nghìn lần trên người mày.”

“Cố cầm cự nhé.”