Niềm Riêng Giấu Kín

Chương 8

17.

Du thuyền cập bến.

Đêm nay, những vị khách của tiệc đính hôn dần dần rời đi.

Sảnh tiệc nhanh chóng trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại Giang Dao, Phó Lưu Xuyên và vài người bạn của anh.

Giang Dao nốc không ít rượu, mặt đỏ tía tai: “Lưu Xuyên, chúng ta về nhà nhé?”

“Không cần sốt ruột.” Phó Lưu Xuyên mỉm cười. “Hôm nay là tiệc đính hôn của đôi ta, anh còn chuẩn bị cho em một bất ngờ nữa đấy.”

Giang Dao tràn đầy mong chờ, giọng ngọt như mía lùi: “Anh Xuyên, anh tốt với em quá!”

Du thuyền lặng lẽ lướt trên biển, bỗng dưng, một cơn sóng ập tới. Giang Dao đi giày cao gót, không đứng vững nên ngã sóng soài trên boong tàu.

“Ối!”

Khuỷu tay cô ta va vào lan can, một miếng da nhỏ bị r.ách, đau đến nỗi kêu lên. Chiếc váy đuôi cá diễm lệ lại bó chặt hai chân, cô ta không tự đứng dậy được, đành phải giả bộ đáng thương, ngước lên nhìn Phó Lưu Xuyên: “Anh Xuyên, em không đứng dậy được… Anh ôm em được không…? Á!!!”

Cô ta thét gào, trong nháy mắt, sắc mặt xanh như tàu lá chuối. Phó Lưu Xuyên lại gần, giẫm mạnh lên ngón tay cô ta. Anh không chút nương tay, ngón tay Giang Dao bị ngh.iền n.át, m.á.u m.e đầm đìa.

Giang Dao bù lu bù loa, ban đầu còn mạnh miệng chửi bới, về sau chỉ biết hèn hạ cầu xin. Cuối cùng, cô ta đau đớn co giật, trán nhễ nhại mồ hôi, không thốt ra được tiếng nào.

“Đau lắm hửm?”

“Mày tưởng vải thưa che được mắt thánh sao? Còn định giả mạo trí nhớ của tao ư? Không, mày lầm rồi.”

Phó Lưu Xuyên trịch thượng nhìn xuống cô ta.

“Tao vẫn nhớ rõ đêm đó xảy ra chuyện gì. Tao tưởng em ấy còn sống, nên mới tha mạng cho mày.”

“Nhưng tại sao… mày lại dám g.i.ết em ấy?”

Nói đến chữ cuối cùng, anh giẫm đ.ứt ngón tay ả.

Da thịt be bét, lộ ra x.ương trắng vỡ vụn.

Giang Dao thảm hại van nài, chìm trong kinh hoàng tột độ: “Không, không phải em…! Em không gi.ết cô ấy, em không gi.ết cô ấy!”

Phó Lưu Xuyên bỏ ngoài tai lời cô ta, đôi mắt phẳng lặng lộ ra một ánh cười thê lương.

“Mày tưởng tao không biết à? Tuy hơi nóng tính, nhưng em ấy thật lòng coi mày là bạn. Có lần nào mày dính vào rắc rối mà em ấy trơ mắt đứng nhìn chưa? Mày muốn cái gì, cứ đến tìm tao mà nói. Sao mày lại ra tay với em ấy???”

Cô ta hét lên trong lòng, cầu xin hệ thống giúp cô ta loại bỏ cảm giác đau đớn.

Đáp lại cô ta chỉ còn một chuỗi âm thanh máy móc lạnh lùng.

“Điểm tích luỹ của ký chủ bằng 0.”

“Sau khi xác minh lại, tiến độ công lược là 0%.”

“Kênh liên lạc đóng lại, chúc ký chủ may mắn.”

18.

Chuyện đớn đau nhất trên thế gian này là nghĩ rằng mình có trong tay tất cả, rồi tận mắt chứng kiến những vọng tưởng ấy tan tành mây khói.

Giang Dao không còn nhận được phản hồi từ hệ thống nữa.

Cô ta cũng chẳng còn gì để mất, tỏ vẻ bất cần đời, ngửa mặt lên, vừa khóc vừa cười: “Bởi vì em thích anh, bởi vì em thích anh, Phó Lưu Xuyên ạ! Nếu em không g.iế.t Phó Liễu Liễu, thì anh có chịu liếc em cái nào không? Haha, em giế.t nó đấy, chính tay em gi.ết nó đấy, em còn r.ạch nát mặt nó cơ!”

“Nhưng em đã làm gì nên tội? Nó vốn dĩ là một đứa biếи ŧɦái, anh có biết lúc nó uống say, nó lảm nhảm cái gì không?”

Cô ta rướn cổ, nở một nụ cười ngọt ngào nhưng tràn ngập ác ý. Tựa như một bông hoa nhuốm đầy nọc độc.

Cô ta bắt chước giọng điệu lắp bắp của tôi: “Dao Dao, tớ phải làm sao đây, tớ sắp không diễn nổi nữa rồi…”

Thước phim ký ức quay mòng mòng, trở lại hai năm trước.

Hôm ấy là sinh nhật Phó Lưu Xuyên.

Tôi đưa cho anh cà vạt và khuy măng sét sapphire đã tỉ mỉ chuẩn bị từ vài tháng trước, song lại giả bộ thờ ơ: “Tôi chọn bừa, không biết anh có thích không.”

Cà vạt xanh đậm rơi vào lòng bàn tay trắng nõn của anh, kẹt giữa ngón cái và ngón trỏ, mềm mại rủ xuống.

Nốt ruồi nhỏ màu đen bên cạnh dường như vương nét quyến rũ mơ hồ trong bóng tối.

Phó Lưu Xuyên cụp mắt, khép lòng bàn tay lại.

Sắc mặt anh không chút thay đổi.

“Tiền tiêu vặt tháng sau sẽ tăng gấp đôi.”

Khi anh nói chuyện, yết hầu khẽ trượt lên trượt xuống.

Tôi tuyệt vọng nhận ra rằng, cho dù đó là một động tác rất đỗi bình thường, nhưng chỉ cần anh làm thế, đã quá đủ để khơi dậy du͙© vọиɠ trong tôi.

Vì thế, tôi không đáp lại, chỉ đứng dậy, sải bước về phía cửa.

Đêm đó, tôi say khướt.

Tôi níu tay Giang Dao- lúc ấy vẫn là bạn thân tôi- choáng váng lẩm bẩm: “Dao Dao, tớ phải làm sao đây, tớ sắp không diễn nổi nữa rồi…”

“Khi nhìn thấy anh trai, tớ chỉ muốn xé sạch quần áo anh ấy ra thôi!”

“Cậu có biết hôm nay, khi anh cầm chiếc cà vạt ấy, tớ đã nghĩ gì không?”

“Tớ nghĩ, nếu có thể cướp lấy rồi trói cổ tay anh lại thì tuyệt biết mấy…”

Giang Dao gần như phát điên, thuật lại hết cuộc trò chuyện đêm ấy.

Sự hổ thẹn cuộn trào trong trái tim, khiến tôi chẳng dám nhìn nét mặt của Phó Lưu Xuyên.

“Anh thấy chưa, Phó Lưu Xuyên, đứa em gái Phó Liễu Liễu của anh, vốn chẳng phải con nhóc trái tính trái nết như anh nghĩ đâu!”

“Nó là một con điếm, vừa biếи ŧɦái lại vừa kinh tởm!”

Đáp lại cô ta là một tiếng “Rầm!”

Phó Lưu Xuyên túm tóc ả, thản nhiên giáng xuống mép nhọn của bậc thang bên cạnh.

Rầm!

Rầm!

Mãi cho tới khi xương trán Giang Dao lõm xuống, mặt mũi má.u m.e be bét, anh mới dừng tay, lùi lại một bước.

Giang Dao ngã nhoài trên sàn, tựa như một bãi rác hỗn độn.

“Biếи ŧɦái thì đã sao?”

“Suy nghĩ của tao, cũng chẳng khác gì em ấy.”