Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 47: Có cậu thật tốt!

Vừa bị phá đám đương nhiên Cố Mặc Thâm không vui, anh nhíu mày nhìn Tô Tử An, hậm hực nói: “Cậu là con đỉa đó à? Sao bám dai thế?”

“Liên quan gì tới anh?” Tô Tử An trợn mắt nhìn Cố Mặc Thâm, khí thế không hề thua kém anh chút nào: “Người tôi muốn tìm là Sở Tranh chứ đâu phải anh…”

Cố Mặc Thâm giận tím mặt, đã bị phá hoại chuyện tốt, lại còn bị tình địch ngang nhiên thách thức, anh liền nắm lấy tay Sở Tranh kéo sát về phía mình: “Ban đêm ban hôm tìm cô ấy làm cái gì?”

Tô Tử An cũng không chịu nhường, nắm lấy cánh tay còn lại của Sở Tranh kéo qua phía mình: “Còn anh thì sao? Ở đây làm gì?”

Cứ như thế cô bị hai người đàn ông giằng co qua lại tới mức choáng váng muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Dừng…” Sở Tranh cau mày, liếc mắt sang trái rồi lại sang phải: “Hai người buông tay tôi ra trước đi, hai người không mệt nhưng tôi sắp bị hành chết rồi…”

Sau khi hai người họ buông tay, Sở Tranh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô mau chóng xoay lưng rời đi, chỉ hắt lại thanh âm đầy oán khí: “Hai người không ai được theo cả…”

Vừa về tới nhà, Sở Tranh liền nằm vật trên ghế sô pha, ngửa cổ ra sau, ngước mắt nhìn lên trần nhà, há miệng thở dài liên tục.

Thẩm Mạn nghe thấy tiếng Sở Tranh liền chạy ào từ phòng ngủ ra, ngồi phịch xuống bên cạnh cô, tò mò hỏi: “Làm sao thế? Có phải lại vì tiền viện phí của dì không?”

“Không phải.” Thanh âm có chút nặng nề, tròng mắt Sở Tranh đưa qua đảo lại liên tục: “Là Cố Mặc Thâm… không biết dạo gần đây anh ta lại phát bệnh gì nữa…”

Thẩm Mạn thở phào một hơi, sau đó xoay người lại, dựa lưng sau ghế sô pha, tư thế giống hệt với Sở Tranh, nhưng hơi nghiêng đầu sang nhìn cô: “Bệnh yêu điên cuồng chứ còn gì nữa… Không chỉ có anh ta đâu mà bản thân cậu dạo gần đây cũng thường xuyên nhắc tới anh ta đấy!”

“Có sao?” Sở Tranh giả vờ ngu ngơ không hiểu gì: “Chắc là cậu nhớ nhầm rồi…”

“Tranh Tranh này…” Thẩm Mạn đột nhiên nghiêm túc khiến Sở Tranh có chút căng thẳng.

Cô quay đầu sang đối diện với Thẩm Mạn, bốn mắt nhìn nhau: “Sao thế?”

“Nếu như cậu thật sự yêu thì thử mở lòng mình xem sao? Đừng vì sai lầm của người khác mà tự khép bản thân mình nữa. Buông được thì hãy buông, tha được thì hãy tha, không phải vì ai khác, mà vì bản thân cậu. Tớ nghĩ khi dì tỉnh lại sẽ rất muốn nhìn thấy bạn trai cậu đấy!” Thẩm Mạn âm trầm nói.

Sở Tranh lơ đễnh một lúc lâu mới mím môi gật đầu: “Ừm… tớ biết rồi… tớ sẽ thử xem sao. Có điều… phải chờ tới lúc tớ kiếm đủ tiền viện phí cho mẹ cái đã… nếu không tớ sẽ không yên tâm…”

“Người thật lòng yêu cậu thì chắc chắn sẽ nguyện ý chờ…” Thẩm Mạn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và tràn ngập yêu thương.

Hơn ai hết, Thẩm Mạn là người hiểu rõ Sở Tranh nhất, cũng là người chứng kiến những khổ đau và đoạn thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ một mình, gánh hết mọi thứ trên vai, không kêu than oán thán nửa lời, dù tuyệt vọng đến mức bật khóc thì cô vẫn không chịu từ bỏ, kiên quyết đi đến cùng.

Tuổi thơ chịu nhiều bất hạnh đau thương, gia đình đổ vỡ, mẹ lâm bệnh nặng phải ra đời sớm, vì để có tiền phẫu thuật cho mẹ mà cô phải cắn răng nhẫn nhục chịu đựng ở bên cạnh Cố Mặc Thâm ba năm. Ai cũng nói cô là một con “chó liếʍ” nhưng đâu ai biết cô đáng thương tới mức nào.

Sở Tranh đột nhiên rưng rưng khoé mắt, xúc động ôm lấy cổ Thẩm Mạn, nghiêng đầu dựa lên vai cô ấy: “Mạn Mạn… có cậu thật tốt…”