Tin tức nhân viên đạo cụ bị đánh tới mức nhập viện nhanh chóng lan rộng trong đoàn phim, điều đó làm dấy lên không ít tin đồn thất thiệt.
Có người nói Sở Tranh được ông lớn bảo kê, tốt nhất không nên động vào, kẻo rước hoạ vào thân.
Có người lại bảo nhân viên đạo cụ làm việc tắc trách, cố ý thay đổi đạo cụ, khiến Sở Tranh bị thương, nên mới bị trả thù.
Có người đồn ác ý hơn còn nói Sở Tranh leo lên giường sếp Cố, nên anh mới nhiều lần đứng ra bảo vệ, hồ ly tinh bây giờ dám vượt mặt cả chính thất.
Chỉ mình Sở Tranh mù tin tức không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy từ lúc mình đến, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Hễ cô muốn bước đến muốn hỏi chuyện người nào thì người nấy lại co chân bỏ chạy, không dám hé răng nói nửa lời.
Sở Tranh có cảm giác giống như bị cả thế giới bỏ rơi…
Tới giờ nghỉ trưa, ngoại trừ nam nữ diễn viên chính và đạo diễn có phần ăn riêng, những người khác đều phải xếp hàng nhận cơm hộp. Đến lượt Sở Tranh, cô muốn xin thêm một phần lại bị mắng thẳng vào mặt.
“Có thể cho tôi xin thêm một hộp cơm không?”
“Không được… cho cô thêm một phần vậy ai sẽ là người nhịn đây? Đi đi… đừng nhiều chuyện…”
Mặc dù trong lòng có chút bất mãn nhưng Sở Tranh cũng chỉ đành mỉm cười như không có chuyện gì, lặng lẽ đi đến ngồi bên cạnh bồn hoa, thò tay lấy một hũ cà muối và mắm ruốc đã thủ sẵn ở trong luống hoa ra, đắc ý cười: “May mà ta đã chuẩn bị trước… chứ bằng này thức ăn sao mà no nổi…”
Thời tiết ngoài trời khá lạnh, nhưng Sở Tranh vẫn vui vẻ ăn hết phần cơm của mình, trên người cô dường như toát lên vẻ kiên cường đầy mị lực.
Mọi hành động của cô đều bị Cố Mặc Thâm ngồi bên trong phòng nghỉ trông thấy, trong đáy mắt anh ẩn hiện tia thâm tình xen lẫn thương cảm, nhất là khi trông thấy cơ thể cô không ngừng run rẩy vì lạnh.
Cố Mặc Thâm hỏi đạo diễn: “Đó là cơm của đoàn phim sao? Lấy cho tôi một phần…”
Nhận lấy phần cơm đựng trong hộp xốp đơn giản, Cố Mặc Thâm từ từ mở ra, trông thấy bên trong chỉ có rau và một ít thức ăn vụn, sắc mặt anh ngay lập tức chùn xuống: “Hàng ngày mọi người đều ăn như này ư?”
Đạo diễn ngớ người trong giây lát mới phản ứng lại được: “Phải… nhưng anh yên tâm Giang tiểu thư có phần ăn cao cấp riêng, không giống với họ.”
“Sao lại không giống?” Cố Mặc Thâm nhíu mày, nét mặt có phần tức giận: “Đều là người làm trong đoàn phim sao có thể phân biệt đối xử như thế? Từ hôm nay trở đi, phần ăn của mỗi người đều phải giống nhau, và giống với nam nữ chính.”
“Nhưng mà…” Đạo diễn có chút khó xử, khó khăn lắm mới nói ra được thành lời: “Kinh phí của đoàn có giới hạn…”
Cố Mặc Thâm điềm tĩnh nói: “Vấn đề liên quan đến tiền thì rất dễ để giải quyết, tôi sẽ đầu tư gấp ba, từ nay về sau nhất định phải chăm lo bữa ăn cho mọi người…”
“Được… được…” Đạo diễn vui mừng gật đầu như bằm tỏi.
Châu Khải ngồi cạnh không thể làm ngơ được nữa liền lên tiếng: “Có phải cậu điên rồi không? Làm như thế khác gì đang đầu tư thua lỗ…”
Mặt Cố Mặc Thâm vẫn lạnh như băng, anh hờ hững đáp: “Chút tiền đó không là gì cả.”
“Này… cậu quan tâm Sở Tranh như thế liệu người ta có biết không?” Châu Khải chọc khoáy sâu vào suy nghĩ của Cố Mặc Thâm, khiến anh rơi vào bị động.
Nét mặt anh cứng đờ như pho tượng, ánh mắt cũng trở nên tạp phức thâm sâu khó lường, dáng vẻ lạnh lùng dần dần trở nên đậm đặc: “Ai nói tôi quan tâm tới cô ấy? Tôi chỉ là muốn đoàn làm phim làm việc năng suất hơn, như thế sẽ đỡ tiêu tốn thời gian của tôi thôi!”
Châu Khải bất lực cười khểnh một cái: “Tôi xem cậu cứng miệng đến bao giờ. Ngày nào cũng bén mảng đến giám sát đoàn làm phim không phải để gặp người ta à? Rồi còn đánh nhân viên đạo cụ phải nhập viện, bây giờ lại quan tâm đến việc ăn uống của nhân viên. Từ bao giờ mà cậu lại thích lo chuyện bao đồng như thế?”
“Câm miệng… còn nhiều lời thì biến đi cho khuất mắt tôi…” Cố Mặc Thâm thẹn quá hoá giận, mặt mày đen thui, ánh mắt sắc như dao găm lia thẳng về phía Châu Khải.
“Tôi câm cũng được thôi nhưng cậu mà cứ mãi câm như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ hối hận cho xem.” Châu Khải nhún vai, cười nhạt một tiếng: “Âm thầm giúp đỡ người ta làm sao biết, cậu phải nói lòng mình ra thì người ta mới hiểu được…”
“Cút…” Thanh âm lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất. Cố Mặc Thâm tức giận đạp Châu Khải một cái, cũng may anh ta nhanh mắt tránh được một kiếp, nếu không đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.