Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Chương 10

Chương 10: Liên quan và cơ hội
TÔI CÒN ĐANG SUY NGHĨ về “hành trình” của Jacques thì giờ thăm bệnh đã hết, một cô y tá vào xua hai đứa bạn tôi ra khỏi phòng. Một tiệm nữ trang, một tiệm bán hàng cũ ký gởi, mấy tiệm đồ cổ... dường như toàn là những lựa chọn phù hợp để cầm cố một quả trứng ăn cắp. Tôi phải thừa nhận rằng Jacques càng lúc càng giống nghi can số một của chúng tôi.

Nhưng hình như Jacques chẳng lôi quả trứng ra ở bất cứ tiệm nào trong số các tiệm kia cả. Hay cậu ta chỉ đang tìm hiểu xem nơi nào tốt nhất để chuyển món hàng đi và có tiền mặt nhanh chóng nhất? Hay chúng tôi vẫn còn để sót chỉ tiết nào đó, một mảnh quan trọng trong trò ghép hình này? Tôi vẫn suy nghĩ về điều đó trong khi ăn tối, và cả khi đã chìm dần vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau thức giấc, đầu tôi đỡ đau hơn rất nhiều, và trí óc đã lại nhảy ngay đến mấy vụ án. Tôi nóng lòng được ra viện và quay trở lại điều tra ngay lập tức.

Tôi ăn gần xong bữa sáng thì điện thoại reo. Là chị Simone gọi hỏi thăm.

“Em thấy khỏe hơn rất nhiều rồi chị ạ,” tôi cam đoan, đầy khay thức ăn qua một bên. “Sáng nay bác sĩ cho em xuất viện đấy.”

“Ôi, thế thì mừng quá!” nghe giọng Simone đầy vẻ yên tâm. “Bọn chị cứ lo mãi, Nancy ạ. Chị thật áy náy vì em lại bị ngã trong lúc đi dự tiệc ở nhà chị.”

“Chị đừng nghĩ thế,” tôi nói. “Đó chỉ là một tai nạn thôi mà. Điều duy nhất đáng trách chính là sự vụng về của em.”

“Pierre cũng vẫn nói với chị như thế.” Simone cười to. “Ồ, dĩ nhiên không phải chuyện nói em vụng về đâu,” chị nhanh chóng thêm vào. “Mà là chuyện đấy chỉ là một tai nạn thôi, như Jacques đã cho hay.” Chị thở dài. “Chị mừng biết bao vì có Pierre bên cạnh khi xảy ra tất cả những chuyện này. Thật dễ chịu khi có một người quen thuộc ở bên mình, tại một nơi mới mẻ thế này. Ai mà biết được rốt cuộc tụi chị, con của hai người cha suốt ngày hầm hừ, cãi cọ nhau, lại trở nên gần gũi như vậy? Nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, Pierre giống em trai của chị hơn là cháu, ồ! Nó đây này... chắc là nghe nhắc đến tên mình đấy mà. Đợi một chút nhé, Nancy.”

Tôi đợi, dựa lưng vào gối và nhìn đăm đăm vào bức tường màu be nhạt. Tôi không khỏi suy nghĩ lời Simone vừa nói có nghĩa gi. Nghe thì dường như bố của chị và bố của Pierre không hợp nhau cho lắm. Còn gì nữa ở đây không nhỉ? Tôi không tiện hỏi thêm nhưng thấy tò mò quá đi mất. Có thể nó không liên quan gì đến vụ quả trứng bị mất, nhưng rồi một lần nữa, kinh nghiệm mà tôi đã rút ra được dạy tôi không bao giờ bỏ qua bất cứ một manh mối nào, dù cho ban đầu có vẻ như chẳng liên quan.

Tôi còn đang cố nghĩ một cách nào đó tế nhị để tìm hiểu thêm thì Simone đã trở lại trên điện thoại. “Nancy, Pierre muốn nói chuyện với em này,” chị nói. “Chị chuyển máy cho nó nhé.”

“Dạ, được ạ,” tôi nói.

“Nancy!” Giọng Pierre vang lên. “vẫn còn sống hả!”

Tôi cười khinh khích, “Ừ, họ báo với tôi như thế,” tôi nói. “Tôi hy vọng đã không làm tất cả các bạn sợ.”

“Ồ, bạn làm cho bọn tôi bị một phen hú vía ấy chứ,” Pierre đáp. “Thấy bạn nằm đó, bất động... Chà, mọi thứ đi quá xa mất rồi.”

“Ý bạn là sao?” tôi hỏi.

Pirere thở dài. “Nancy,” cậu buồn rầu nói. “Simone đã cho tôi biết bạn muốn giúp cô ấy tìm lại quả trứng. Nhưng cả hai chúng tôi đều đồng ý là không có vật gia truyền nào, dù quý giá đến mấy đi chăng nữa, lại đáng để bạn bị thương như vậy. Nếu có kẻ nào đó đẩy bạn xuống cầu thang...” Giọng cậu chùng xuống.

Tôi không đính chính với Pierre là vào thời điểm xảy ra tai nạn thật ra tôi đang điều tra vụ phá bí ngòi. Tôi thấy cảm động vì sự lo lắng biểu hiện trong giọng nói của cậu.

“Sự quan tâm của bạn làm tôi rất cảm kích,” tôi nói. “Nhưng không thể nói chắc là tôi bị xô ngã được. Có lẽ tôi chỉ bị trượt chân thôi.” Tôi vẫn chưa chắc trăm phần trăm về điều đó, nhưng cho tới khi tìm được bằng chứng ngược lại, thì đấy vẫn là cách lý giải có vẻ thuyết phục nhất. Chẳng phải chính tôi đã suýt vồ ếch mấy lần vì cái váy đó sao?

“Hừm,” Pierre có vẻ không bị thuyết phục cho lắm. “À, phải, đó là những gì Jacques nói với bọn tôi...” Giọng cậu nhỏ dần trong chốc lát. “Dù sao thì,” cậu tiếp tục, “có lẽ nên bắt đầu để mọi chuyện cho cảnh sát thôi, Nancy ạ. Tôi không muốn thấy bạn bị thương lần nữa, cô Simone cũng vậy. Nếu chuyện này lại xảy ra, thì thật chúng tôi không biết phải nói làm sao.”

“Mọi người không cần phải lo lắng mà,” tôi nói. “Và chắc chắn cảnh sát River Heights sẽ sớm tìm ra quả trứng đó thôi.”

Tôi không dám khẳng định điều vừa nói nhưng tôi chắc chắn không có ý định từ bỏ vụ điều tra này. Tuy vậy, tôi cũng không muốn nói ra để Pierre và Simone phải lo lắng thêm. Xuất viện rồi thì tôi sẽ xác định được mình nên tiếp tục như thế nào. Tôi chào tạm biệt hai cô cháu Simone.

Tôi vừa gác máy thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là George.

“Vậy hôm nay họ sẽ thả mày về hà?” nó gặng hỏi ngay.

Tôi cười. “Rất mong là thế! Tao sẵn sàng ra khỏi đây lắm rồi! Từ hôm qua tới giờ mày có phát hiện được thêm gì không?”

“Có đấy,” George nói. “Nhưng đợi chút đã. Bess cũng đang ở đây này, hết cấu véo tao lại méo mày méo mặt.. Chắc nó cũng muốn nói chuyện với mày đấy.”

Một giây sau tôi nghe có thêm tiếng một đường dây điện thoại nữa. “Nancy hả?” Bess nói như hụt hơi. “Bà đấy hà? Thấy trong người sao rồi?”

Tôi đoan chắc với nó là người ngợm mình vẫn còn y nguyên. “Dù sao thì,” tôi nói, “George, hồi nãy mày đang nói gì thế? Có phát hiện thêm về vụ án hả?”

“Cũng gần như vậy,” George nói. “Tối qua tao có dò tìm chút ít trên mạng. Cụ thể là tao đã phát hiện ra chẳng có chiếc xe nào được đăng ký với tên của Jacques, cả ở Pháp lẫn ở đây. Nghĩa là, nếu Jacques có một chiếc xe thể thao mướt mát nào đó thì chắc chắn hắn đã có nó bằng một cách bất hợp pháp.”

“Ừ, nhưng bọn mình chưa biết chắc là nó có tồn tại thật hay không mà,” tôi nhắc và mỉm cười với cô y tá vừa bước vào để dọn khay điểm tâm của tôi. Tôi đợi cô ra khỏi phòng rồi mới nói thêm, “Có thể cậu ta chỉ bịa ra, vì một lý do nào đó thôi.”

“Hay là Jacques chưa đăng ký,” Bess nói. “Anh ta chẳng bảo là vừa mới mua còn gì?”

“Đúng là thế.” Đúng lúc ấy cô y tá quay lại, cùng với bố tôi. “Ui,” tôi nói nhanh với các bạn. “Tôi cúp máy đây. Hình như rốt cuộc cũng được thả rồi, tôi sẽ gọi lại khi nào về tới nhà nhé.”

Một giờ sau, bố đã đỗ xịch xe trước vỉa hè nhà chúng tôi. “Con có chắc là khỏe hẳn rồi chứ?” ông hỏi. “Bố sẽ hủy các cuộc hẹn để ở nhà với con, nếu con muốn.”

Tôi tròn mắt ngạc nhiên rồi cười, ông đã hỏi tôi câu đó suốt mười lăm phút lái xe từ bệnh viện về nhà. “Con khỏe mà bố,” tôi kiên nhẫn nói. “Đến cả bác sĩ cũng nói là con khỏe như bình thường rồi còn gì, bố không nhớ à? Cảm ơn bố đã đưa con về, nhưng bây giờ bố đến văn phòng được rồi đấy.”

“Thôi được,” ông ngượng nghịu mỉm cười. “Nhưng bố muốn chiều nay con nghỉ ngơi ở nhà, được chứ? Cứ để bà Hannah lo cho con, nhớ chưa.”

Ngay lúc đó bà Hannah cũng đã vội vã ra đón. Tôi cứ để mặc bà dìu mình ra khỏi xe và lên bậc thềm vào nhà, mặc dù tôi thực sự đã cảm thấy rất khỏe.

Ngay sau đó tôi được đặt vào giường, với bà Hannah rối rít xung quanh sẵn sàng chăm sóc. Bà đem báo cho tôi đọc, rồi nấu bữa trưa cho tôi ăn. Sau khi đã dọn khay thức ăn đi và bỏ chén bát vào máy rửa chén, bà lại ló đầu vào phòng tôi.

“Nancy, ra ngoài lo vài thứ lặt vặt chút thôi,” bà nói. “Con nằm một mình cho tới khi bà về được không?”

“Được chứ ạ,” tôi cam đoan. “Không có gì phải lo đâu ạ. Bà cứ đi từ từ thôi nhé.”

Rồi vừa nghe tiếng xe của bà khởi động là tôi nhảy ngay ra khỏi giường. Nghỉ ngơi cả một ngày trời là đủ lắm rồi, tôi đang nóng lòng muốn trở lại điều tra ngay lập tức.

Tôi đang soạn áo quần thì điện thoại reo. Tôi chộp lấy, đoán chắc là bố gọi về để kiểm tra xem con gái thế nào.

“A lô?” một giọng nói nhẹ nhàng. “Xin cho hỏi có mademoiselle Nancy ở nhà không ạ?”

“Nancy đây ạ,” tôi nói, nhận ra giọng nói kia ngay. “Jacques phải không?”

“Phải, mình đây,” Jacques đáp, nghe giọng hơi ngượng ngùng. “Mình... mình gọi hỏi thăm bạn thế nào thôi. Pierre nói hôm nay bạn ra viện.”

“Ừ,” tôi nói, dựa vào bàn trang điểm và kê điện thoại trên vai để rảnh tay chải tóc. “Tôi đã khỏe nhiều rồi, cảm ơn bạn nhé.”

“Ồ, vậy thì hay quá,” Jacques nói nhẹ nhõm. “Mình vẫn nghĩ nếu mình đuổi kịp bạn nhanh thêm một chút nữa thì đã có thể đỡ được bạn rồi. Mình rất xin lỗi vì phải nói là bạn ngã mà mình chẳng kịp nhìn thấy, cho đến khi đầu bạn bị đập xuống mấy bậc cầu thang đó.”

“Vậy hả?” tôi thả cây lược xuống và đứng thẳng dậy, bỗng cảm thấy rất đáng lưu ý chi tiết này. “Tôi tưởng mọi người kể lại là bạn thấy tôi trượt ngã chứ.”

Jacques do dự. “Không hẳn vậy,” cậu nói. “Đó là, mình chỉ thoáng thấy vậy thôi, đủ thấy cảnh chân bạn bị trượt về trước trong khi đầu đập về phía sau. Lúc bạn mới bước xuống mấy bậc thang đó thì mình còn đang bị thu hút bởi một cái gì khác kìa.”

Tôi áp điện thoại vào tai. “Cái gì?” tôi hỏi, đột nhiên nhớ ra cái bóng trong sân nhà ông Geffington. “Bạn đã thấy gì sao?”

“Mình... mình nghĩ vậy,” cậu do dự nói. “Mình thấy một cái bóng chạy qua các bụi cây trong cái sân mà chúng ta đang đi vào ấy. Tôi quay sang nhìn, tới chừng quay lại thì bạn bị ngã mất rồi.”

“Bạn có nhìn rõ cái bóng đó không?” tôi hỏi. “Có phải là người không? Cao bằng nào?”

“Mình xin lỗi,” Jacques đáp. “Mình thấy không rõ lắm. Có thể là một người đang nấp, nhưng cũng có thể là một con thú, hay là một con chó to cũng nên? Mình chỉ mới nhìn thoáng qua rồi nghe tiếng bạn kêu lên, và quay lại vừa kịp thấy bạn ngã xuống đất.”

Sau khi tôi cam đoan với Jacques một lần nữa là mình không sao, cả hai tạm biệt nhau, rồi gác máy. Tôi đăm chiêu nhìn chiếc điện thoại trong giây lát, suy nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi. Tại sao Jacques lại gọi điện? Có thật cậu ta muốn hỏi thăm tôi không, hay để xác định xem tôi nhớ được bao nhiêu? Tôi cũng không chắc nữa. Nghe giọng thì thấy cậu ta lo lắng cho tôi thật, cũng chẳng đặt ra những câu hỏi để kiểm tra trí nhớ của tôi về vụ tai nạn ấy.

Điều đó có ý nghĩa gì không nhỉ?

Tôi lắc đầu chịu thua. Tính ra những manh mối tôi có được đến giờ dường như đều cho thấy Jacques là thủ phạm. Vẻ thui thủi một mình ở buổi tiệc. Câu chuyện hoang đường về chiếc xe thể thao mà đến giờ vẫn chưa biết có thật sự tồn tại hay không. Sự hiện diện của cậu ta trong vụ tai nạn bí ẩn của tôi. Những “công chuyện” cậu ta đã làm mà Bess và George theo dõi được.

Nhưng thậm chí sau tất cả những chuyện đó, tôi vẫn không chấp nhận được giả thuyết Jacques-là-tên-trộm. Vấn đề nằm ở chỗ, tôi không có nhiều may mắn lắm với những ý tưởng khác. Tất cả những gì tôi biết là ai đó đã ăn cắp quả trứng, và kẻ đó rõ ràng không muốn bị bắt.

Tôi nhấc máy gọi điện cho Bess và George.

Vài phút sau các bạn tôi đến. Tôi cũng gọi thử cho Ned, nhưng anh đã đi đâu ra ngoài cùng bố mình.

“Sao?” George hỏi khi cùng Bess bước vào nhà. “Bây giờ lại được tự do rồi, đã dứt điểm mấy vụ án kia chưa?”

“Chưa đâu,” tôi thủ nhận. Tôi ngồi cạnh băng ghế cổ trong tiền sành, thấy vẫn còn hơi yếu sau hai ngày nằm viện, đầu cũng hơi đau. Thế nhưng trí óc tôi giờ lại khỏe như trước, và đã lại suy nghĩ về vụ quả trứng trong lúc chờ hai đứa bạn đến. “Thật ra, tao muốn hỏi thêm một chút về cái hôm tụi mày theo dõi Jacques,” tôi nói. “Lúc bước vào mấy tiệm đó, nhìn cậu ta như thế nào? Thì là... tâm trạng, rồi vẻ mặt, đại loại thế.” Tôi vẫn có cảm giác còn bỏ sót một chi tiết nào đó, và tôi sẽ không ngơi nghỉ cho tới khi tìm ra nó. Biết đâu đó có thể là chìa khóa để phá toàn bộ vụ án này cũng nên.

Mắt George sáng lên. “Aha!” nó nói. “Vậy là mày đang bắt đầu nghĩ hắn là thủ phạm rồi phải không?”

Tôi lắc đầu. “Không, tao đang bắt đầu nghĩ cậu ta là người duy nhất chắc chắn không phạm tội.”

“Thật sao?” Bess ngạc nhiên. “Nhưng các manh mối đều hướng về anh ta còn gì.”

“Biết chứ,” tôi nói với cả hai đứa. “Và đó cũng là lý do khiến tao nghĩ hình như có người đang cố gài Jacques. Cả vụ tai nạn của tao cũng thế.”

“Lại là một dạng linh cảm nữa hả, Nancy?” George nghi ngờ hỏi.

Tôi nhún vai, “Có lẽ. Nhưng tao cũng cho là các manh mối chưa được ráp lại hết với nhau. Ý là, Jacques rõ ràng không phải kẻ ngốc. Tại sao lại đi xô ngã tao trong khi biết rõ việc đó sẽ đặt cậu ấy vào tình cảnh như người có tội? Và nếu muốn bán đồ gian, cậu ấy có cần phải đi lang thang khắp thị trấn giữa ban ngày ban mặt như thế không? Nói cách khác, cậu ấy có ngu không mà lại muốn đem quả trứng Faberge đi cầm cố ngay tại River Heights này chứ?”

“Hừm. Nghĩ cũng phải,” trông Bess có vẻ tư lự. “Nghĩ lại, anh ta cũng chẳng căng thẳng gì khi biết đang bị bọn tôi theo dõi - ít ra là cho tới khi thấy George và tôi.”

George cau mày. “Dù sao thì trông hắn cũng kỳ quặc lắm,” nó nói với Bess. “Nhớ không? Mày chẳng đã bình phẩm về biểu hiện của hắn còn gì. Giống như đang giận dữ, hay lo lắng hay gì gì đó.”

“Ừ,” Bess đồng ý. “Nhưng chính xác thì không phải là căng thẳng. Không phải dáng vẻ của một kẻ mang đồ gian có giá trị trong người.”

“Thế còn chuyện xe cộ kỳ quặc kia thì sao?” George hỏi, dựa lưng vào tường. “Chuyện đó giải thích thế nào đây?”

Tôi nhún vai. “Phần đó tao cũng chưa sáng tỏ,” tôi nói. “Ý tao là, nếu quả thật bọn mình thấy một chiếc xe thế thao đắt tiền, thì đó sẽ là một manh mối lớn vì tất cả đều biết Jacques không có nhiều tiền. Nhưng đằng này có thấy chiếc xe nào đâu, cả số đăng ký cũng chẳng có.”

Bess gật đầu buồn bã. “Tệ thật,” nó lầm bầm. “Chiếc xe đó nghe hay quá trời.”

“Chà, tao vẫn thấy chưa ổn,” George nói. “Nhưng tao nghĩ kiểm tra thêm vài hướng khác nữa cũng chẳng sao. Mày nghĩ thế nào, Nancy?”

“Tao muốn ghé qua nhà Simone một chút,” tôi nói. “Bọn mình không có mấy cơ hội nói chuyện với René hay Thèo. Và quả thật tao hơi lo cho Jacques. Nếu thật sự có kẻ đang cố gài Jacques thì cậu ấy có thể đang gặp nguy hiểm to. Đặc biệt là nếu kẻ này có liên quan đến cú ngã của tao.”

“Ý bà là sao?” Bess hỏi vẻ quan tâm.

Tôi nghĩ đến cuộc trò chuyện với Jacques. “Có một cái bóng trong vườn nhà ông Geffington,” tôi kể. “Cho nên tôi đã chạy đến đó; tôi nghĩ có thể chính là kẻ phá hoại vườn bí. Jacques nói cậu ấy cũng thấy cái bóng đó. Nhưng nếu cái bóng có liên quan đến quả trứng bị mất cắp thì sao? Có ai khác ra khỏi phòng trong khoảng thời gian từ lúc tôi ra ngoài nói chuyện với Jacques cho đến khi cậu ấy quay lại báo là tôi ngã không?”

“Tao không biết,” George nói. “Trong khoảng thời gian đó tao đang trong phòng vệ sinh, và đến lúc quay lại tao còn dừng lại xem mấy khung hình nói về lịch sử gia đình treo ở phòng ngoài nữa.”

“Tôi cũng không chắc,” Bess nói. “Người duy nhất tôi có thể xác nhận là Simone. Hình như lúc đó tôi đang ở trong bếp phụ chị ấy cắt mấy cái bánh hạnh nhân thì phải.” Tôi lưu ý đến chứng cứ ngoại phạm có thể là chắc chắn của Simone. Rồi tôi cắn môi, ước gì gặp được Ned. Anh ấy sẽ cho tôi biết trong số các anh chàng Pháp có ai rời phòng không. Nhưng tôi chẳng muốn ngồi đó mà chờ cho tới khi Ned về nhà. Bây giờ, khi đã nhận ra có kẻ nào đó đã gài bẫy Jacques, tôi thấy lo lắng cho cậu ấy.

“Có lẽ nên ghé qua nhà Simone trước,” tôi nói. “Tôi muốn nói chuyện với Jacques. Và rồi, nếu có thể được, thu thập thêm chút thông tin từ các anh chàng còn lại.”

Bess lo lắng. “Bà chắc là đủ khỏe để đi không?” nó hỏi. “Trông vẫn còn tái lắm đấy.”

“Tôi khỏe mà,” tôi nói. “Với lại chỉ đi bộ có một đoạn thôi, sẵn tiện tận hưởng không khí trong lành luôn.”

Bess và George đều có vẻ đồng ý. Tôi cố không nghĩ đến những gì bà Hannah hay bố tôi sẽ nói nếu họ có mặt ở đây.

Ba đứa tôi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã gần đến nhà Simone. Lúc đi ngang qua sân nhà ông Geffington, tôi tò mò liếc nhìn những bụi cây ở sân sau, nơi tôi đã thấy cái bóng. Mấy bụi cây đó khá rậm, nhưng không cao lắm, chỉ hơn một mét là cùng. Một trong những anh chàng người Pháp có thể nào đã khom người chạy qua những bụi cây đó mà không bị nhô đầu khỏi ngọn cây không? Làm vậy có vẻ khó.

Tôi đang định nói George chạy xuống làm thử xem thế nào thì đúng lúc đó, Bess há hốc miệng, chỉ về phía trước.

“Nhìn kia,” nó la lên. “Trên cái thang. Có phải là Jacques trên... Ôi không!”

Tôi quay phắt lại, nhìn về phía Bess chỉ. Một cái thang dựa vào sau nhà Simone - bọn tôi có thể thấy nó nhô lên khỏi mái nhà - và Jacques đang bám vào nấc thang cuối cùng. Tôi quay lại vừa lúc chiếc thang lảo đảo. Nó lắc lư, rồi đổ sầm xuống đất.