Hắn cố ý ở trước mặt mọi người nói ra lời này, chính là muốn khiến cho Trác Dương Băng khó xử, hiển nhiên là tác phong của nhân vật phản diện.
Nhan Tùy Nguyên ở một bên khẽ nhíu mày, người này thật giống mắc bệnh thần kinh.
Trác Dương cười lạnh một tiếng, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho hắn, chỉ quay đầu lại thấp giọng nói với Nhan Tùy Nguyên: "Cậu tìm một chỗ ngồi xuống trước, lát nữa tôi đi tìm cậu.
... Được. "Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Nhan Tùy Nguyên cũng biết thân phận của mình trong trường hợp này không tiện mở miệng, nghe lời tìm sô pha ngồi xuống, không gây thêm phiền phức cho hắn.
Trác Dương Băng nhìn cậu an ổn ngồi xuống, xoay người rời đi, cũng không thèm liếc nhìn Nguyên Kiệt, hắn không rảnh mà nói nhảm với người này. Cho dù hắn có giáo dưỡng tốt, cũng không dễ dàng tha thứ cho Nguyên Kiệt nhục nhã kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn lần nữa, đây là tiệc tối từ thiện, rất nhiều tiền bối trong giới chính thương đều ở đây, nếu hắn động thủ với tên rác rưởi Nguyên Kiệt kia ở nơi này, sẽ truyền ra tiếng xấu.
Nguyên Kiệt nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ không có hiệu quả, chỉ có thể dùng cặp mắt âm độc kia nhìn chằm chằm bóng lưng Trác Dương Băng, người không biết còn tưởng rằng giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì.
Nhan Tùy Nguyên nhớ tới ân oán giữa những nhà giàu mà lúc trước tài xế Trần nói với cậu, lại nhớ tới dì Trương cũng từng khen qua vị Cát tiểu thư giống như tiên nữ kia, thầm nghĩ nếu cậu là Cát tiểu thư, cho dù mắt mù đến một nghìn độ cũng sẽ chọn Trác Dương Băng làm đối tượng kết hôn, người như Nguyên Kiệt, không chọn mới là đúng.
Cậu ngồi trên sô pha yên lặng châm chọc, lại nghĩ tới Nguyên Kiệt hình như là người thừa kế duy nhất của Nguyên gia, từ lần trước cậu nghe tài xế Trần nói đến Nguyên gia, sau đó ở trên mạng điều tra một chút, phát hiện chủ tịch hiện giờ của bọn họ tên là Nguyên Chí Thanh, năm nay năm mươi ba tuổi.
Nhan Tùy Nguyên luôn cảm thấy trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng khi nhìn ảnh chụp người nọ cậu vẫn tin chắc mình không có nhận sai, năm đó Phùng Mẫn vứt chồng vứt con cũng muốn đi theo cái gọi là "Mối tình đầu" chính là Nguyên Chí Thanh, cũng chính là cha của Nguyên Kiệt và Nguyên Thiến.
Thế giới cũng quá nhỏ, ai có thể nghĩ đến quanh đi quẩn lại mười mấy năm qua, cậu vậy mà còn có thể gặp lại bọn họ. Trách không được Nguyên Thiến có thể dễ dàng chen lấn Tri Thu, gia tộc làm ăn lớn có quyền có thế, muốn cái gì mà không làm được?
Nhan Tùy Nguyên nhìn chằm chằm ly rượu vang trên bàn.
Đúng lúc này, mấy nam nữ trẻ tuổi lén lút ở chung quanh cậu quan sát thật lâu, sau đó từng chút từng chút tiến lại gần, một bên làm bộ nghỉ ngơi một bên nhìn lén cậu, mỗi người diễn xuất vụng về, chỉ kém ở trên trán dán mấy chữ "Tôi muốn tới bới móc" này.
Nhan Tùy Nguyên phục hồi tinh thần lại cũng chú ý tới mấy người ngồi đối diện, tuy rằng không hiểu vì sao bọn họ lại có bộ dáng trông không thân thiện như vậy, nhưng cậu tự nhận cũng không phải là người sợ phiền phức, càng không thể mất mặt kim chủ, liền bình tĩnh ưỡn thẳng ngực ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng bọn họ, bình tĩnh hỏi: "mấy người vì sao nhìn lén tôi?"
"Ai, ai nhìn lén anh nha!", người đàn ông cầm đầu kia giống như bị giẫm vào đuôi , tức giận trừng cậu: "anh cho rằng anh là ai?"
Nhìn tuổi hắn không lớn lắm, Nhan Tùy Nguyên cảm thấy hắn có lẽ cũng gần bằng tuổi mình, bộ dạng ngược lại rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là được nuông chiều lớn lên, cậu nghĩ đây có thể là tiểu thiếu gia nhà ai đó, không dễ dàng đắc tội, liền mềm giọng: " xin lỗi , là tôi nói sai.
Lời xin lỗi của cậu làm cho sắc mặt thanh niên kia đẹp hơn một chút, tìm lại được vài phần mặt mũi, nhưng vẫn kiêu ngạo hừ một tiếng, cố ý ngạo mạn đánh giá Nhan Tùy Nguyên từ trên xuống dưới một lần, giọng ác độc chất vấn cậu: "anh chính là tên Trác Dương Băng kia mang đến?"
Kim chủ nhà cậu ở bên ngoài gặp nhiều người phiền a, như thế nào luôn có người tới tìm chuyện.
Nhan Tùy Nguyên trong lòng bất đắc dĩ, lại hào phóng thừa nhận: "Tôi đích thật là Trác tiên sinh mang đến.
Cậu bé kia khinh thường nói: "Rõ ràng bộ dạng bình thường, so với chị tôi kém ba mươi lần!"