Mộng Tưởng Thế Thân Hão Huyền Của Cá Mặn

Chương 18

Xế chiều ngày hôm sau, Nhan Tùy Nguyên tìm thời gian ra ngoài, lúc trước hẹn gặp Trì Lãng, đã báo cáo với Trác Dương Băng.

Đêm trước Trác Dương Băng đương nhiên cũng rất sảng khoái đồng ý, nhưng lại không vội vã để cho cậu rời đi, Nhan Tùy Nguyên đoán chừng hắn còn có lời muốn phân phó, liền nghe lời tiếp tục ở lại trong thư phòng chờ hắn mở miệng.

"Cậu......" Trác Dương Băng trầm tư hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, dường như đang cân nhắc điều gì đó, mang theo chút nghi hoặc hỏi hắn: "Tiền tôi đưa cho cậu, tại sao không động vào?"

Nhan Tùy Nguyên không ngờ hắn lại đột nhiên nói với mình về đề tài này, sau khi hơi kinh ngạc vội vàng nói: "Không phải Trác tiên sinh, lúc trước tôi tiêu một vạn..."

Trong lòng cậu có chút hoảng, thầm nghĩ chẳng lẽ kim chủ muốn kiểm tra đối chiếu sổ sách sao?

Trác Dương Băng nhìn vẻ mặt của cậu liền biết cậu đang lo lắng, ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên nói: "Tôi biết cậu tiêu một vạn, không cần khẩn trương như vậy, ý tôi là... sao mới tiêu một vạn?"

Nhan Tùy Nguyên: "...?

Trác Dương Băng hừ một tiếng, bỗng nhiên bắt đầu khoe của: "Cậu đã theo tôi, làm bên A, tôi phải bảo đảm cậu có thể sống một cuộc sống ưu việt, nếu không hợp đồng còn có ý nghĩa gì?"

"Tuy rằng một tháng hai mươi vạn là có chút ít, nhưng xét thấy cậu hơn nửa tháng qua biểu hiện xuất sắc, tôi cũng không phải không thể cân nhắc tăng lương cho cậu, cho nên cậu không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì."

Nhan Tùy Nguyên: "......Chỉ là hai mươi vạn?"

"Phát biểu nghẹt thở gì vậy?"

"Cảm ơn Trác tiên sinh." Nhan Tùy Nguyên thấp giọng đáp, "Nhưng tôi cảm thấy hai mươi vạn đã rất thích hợp rồi.

Trác Dương Băng trong mắt đều viết buồn bực: "Vậy tại sao cậu không dùng tiền của tôi?

Nhan Tùy Nguyên sửng sốt, vì sao?

Thế giới này quá kỳ quái, kim chủ chất vấn tiểu tình nhân bao dưỡng vì sao không tiêu tiền của mình?

"Cậu theo tôi nhiều ngày như vậy, một bộ quần áo tử tế cũng chưa mua, cũng không thấy cậu đi ra ngoài tiêu tiền, Ngoại trừ mười nghìn tệ đầu tiên ra, tôi chưa từng thấy cậu động đến tiền, vì cái gì?"

Mấy ngày nay Trác Dương Băng vẫn không nghĩ ra vấn đề này.

Trước đây hắn chưa từng chú ý đến vấn đề này, vẫn là Giản Lê ngày hôm qua nhắc nhở hắn. Bởi vì người phụ trách gửi tiền cho Nhan Tùy Nguyên mỗi tháng chính là Giản Lê, lúc anh kiểm tra sổ sách phát hiện tiền trong tài khoản của Nhan Tùy Nguyên gần như không động đậy, vì thế liền báo cáo việc này cho ông chủ.

Lúc ấy Trác Dương Băng còn kỳ quái hỏi Giản Lê: "Chuyện này không bình thường sao?

Vô cùng không bình thường. "Giản Lê đẩy mắt kính, chậm rãi phân tích cho hắn:" Ông chủ, có thể do ngài không có kinh nghiệm bao dưỡng người, cho nên có một số việc không hiểu giá thị trường. Thật ra thì các ông chủ bên ngoài bao dưỡng tình nhân có rất nhiều người, mà những tình nhân đó tiêu tốn nhiều hơn Nhan tiên sinh.

Cũng là từ miệng Giản Lê, Trác Dương Băng mới biết được thì ra tình nhân mà các ông chủ khác nuôi quả thực chính là máy đốt tiền, túi xách hàng hiệu, trang sức, quần áo như nước chảy chuyển về nhà, bọn họ tùy tiện mua một cái túi có thể phải mấy chục vạn, có người còn ỷ vào được sủng ái quấn lấy kim chủ mua xe sang, du thuyền, không khác gì quỷ hút máu.

Trác Dương Băng sau khi nghe xong cũng bắt đầu buồn bực, tình nhân của ông chủ nhà khác đều có thể đốt tiền như vậy, sao nhà hắn lại tiết kiệm như vậy...

"Cậu ta có phải khinh thường tôi hay không?"

Trác Dương Băng giận dữ.

Lúc ấy Giản Lê hận không thể bóp chết ông chủ ngốc nghếch này ngay tại chỗ, anh phải liều mạng nghĩ đến mức lương một trăm vạn một năm của mình mới có thể đè nén được xúc động, dịu dàng nói: "Ông chủ, ngài có nghĩ tới không, có thể... Nhan tiên sinh quá mức chu đáo, muốn tiết kiệm tiền cho ngài không?"

Trác Dương Băng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nếu là như vậy, so với tình nhân hút máu mà ông chủ nhà khác bao dưỡng, Nhan Tùy Nguyên quả nhiên rất đơn thuần không làm bộ! Coi tiền bạc như rác rưởi!

"Cậu bởi vì thiếu tiền nên mới đi theo tôi, hiện tại đã có tiền rồi thì không cần nhiều tâm tư như vậy, nên tiêu thì tiêu, không được ăn mặc như nhặt đồng nát trước mặt tôi nữa." Trác Dương Băng lạnh lùng nói, "Tiền tôi đưa nhất định phải tiêu!"

Tình nhân nhà ông chủ nhà khác tiêu tiền như nước, nhà hắn cũng không thể kém, nếu không nói ra thật mất mặt.

Nhan Tùy Nguyên: "......

Lần đầu tiên nghe nói kim chủ ép tình nhân tiêu tiền, thụ giáo.

Nhan Tùy Nguyên thở dài, hiện tại trong tay cậu có tiền nhưng đầu tiên cậu là một người có ham muốn tiêu dùng rất thấp. Hoặc là nói trắng ra, bản thân Nhan Tùy Nguyên chính là một người không có du͙© vọиɠ, nếu như không phải vì Tri Thu, cậu có thể ngay cả động lực sống cũng không có. Cậu đối với chuyện ăn mặc căn bản không có bất kỳ nhu cầu gì, ăn lá cây cùng ăn bữa tiệc lớn của Pháp đối với cậu mà nói không có gì khác nhau, cho nên những trang sức hàng hiệu kia đối với cậu mà nói càng không có lực hấp dẫn.

Huống chi cậu có rất nhiều họ hàng ở quê nhà, nếu như biết cậu đột nhiên có tiền, lại tiêu tiền như nước, các họ hàng này sẽ lo lắng cậu có phải làm hoạt động phạm pháp gì hay không, không chừng bọn họ sẽ ngồi xe suốt đêm vào thành phố ôm cậu khóc, hỏi cậu có phải cướp ngân hàng hay không.

Cảm ơn Trác tiên sinh. "Nhan Tùy Nguyên nghĩ có thể giải thích cho hắn một chút," Là như vậy, không phải tôi không tiêu tiền, chỉ là...... người giàu như ngài có thể không hiểu lắm mức sống của những người như chúng tôi.

"Hai mươi vạn một tháng là số tiền mà đại đa số mọi người một năm đều không kiếm được, ít nhất trước kia tôi liều chết liều sống cũng không kiếm được."

"Nếu như tôi đột nhiên tiêu tiền như nước, họ hàng trong nhà tôi khẳng định sẽ bị hù chết."

Cậu cẩn thận nhìn Trác Dương Băng, người dường như đang chăm chú lắng nghe cậu nói, rồi lại tiếp tục: "Hơn nữa, tôi muốn dành dụm chút tiền để mua nhà mới trong tương lai, như vậy em gái tôi có thể ở tốt hơn một chút, không cần ở trọ nữa."