Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh, lại đến ngày Tri Thu phải trở lại trường học, Nhan Tùy Nguyên sợ em gái ở trường học bị đói nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon nhét vào cặp cho cô, mặc dù Tri Thu cảm thấy mình không cần nhiều như vậy nhưng cô cũng không có cách nào khác ngoài việc trở về trường học với một đồng đồ trong túi
Sau khi đưa em gái đi học, Nhan Tùy Nguyên lại trở về biệt thư ở và làm tốt công việc của mình.
Bữa trưa hôm nay di Trương nấu một nồi canh gà hầm năm thơm phức, nhưng Giản Lê lại gọi điện thoại nói công ty bận quá không về được, nhờ tài xế ở nhà giao đồ ăn giúp. Sau khi dì Trương cúp điện thoại thì chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói với Nhan Tùy Nguyên đang lau bàn chuẩn bị dọn thức ăn ra "Nguyên nguyên, hôm nay trợ lý Giản không đến được, hay cháu giúp đưa cơm được không?"
"Cháu?" Nhan Tùy Nguyên sửng sốt, sau đó gật đầu "Tất nhiên là được, muốn đưa đến văn phòng làm việc của Trác tiên sinh phải không?"
Dì Trương cười tủm tỉm trả lời: "Đúng vậy, lát nữa dì sẽ nói với trợ lý Giản để cậu ấy sắp xếp người xuống đón cháu, cháu nhất định phải giao tận tay cho tiên sinh"
"Nhớ biểu hiện tốt một chút"
Nói xong,dì mỉm cười bí hiểm nhìn cậu với vẻ mặt "cháu hiểu mà", khiến Nhan Tùy Nguyên xấu hổ không dám ngẩng đầu, cậu luôn cảm thấy dì Trương đối với cậu quá mức nhiệt tình, tựa như một bà mẹ chồng tha thiết chờ đợi nhìn nàng dâu béo tốt, cố gắng hết sức sáng tạo cơ hội để tác hợp cho đôi vợ chồng trẻ.
Nhưng quan hệ của hai người bọn họ chẳng qua chỉ là một tờ hợp đồng hiệp nghị bao nuôi thôi, thậm chí quan hệ thể xác cũng không có, lấy đâu ra tình cảm để nói? Nhưng những lời này lại không thể nói với dì Trương, bà vẫn cố chấp cho rằng quan hệ của bọn họ là cưỡng chế làʍ t̠ìиɦ nhân, thật sự là có miệng khó trả lời.
Nhan Tùy Nguyên mang theo hộp cơm ngồi xe bác Trần đến tòa nhà của công ty, trên đường cậu nghe bác Trần lải nhải mới biết được hóa ra các tòa cao ốc ở trung tâm thành phố đều là sản nghiệp của nhà họ Trác, chủ tịch hiện tại của Trác thị là Trác lão gia tử dù vẫn chưa về hưu nhưng thường xuyên đi du lịch bên ngoài, nếu tập đoàn không có quyết sách gì lớn thì rất ít về nước. Hiện tại tổng giám đốc chính là gia chủ nhà họ Trác, công việc của ông cũng rất bận rộn thường xuyên phải đi đi về về trong và ngoài nước, vì vậy cũng rất ít khi gặp được ông trong công ty
Ngoài ra, "đại tướng đắc lực nhất dưới quyền chính là con trai và con gái của ông là Trác Dương Băng và Trác Nguyệt Nghiên, hai người bọn họ một người phụ trách thị trường trong nước, một người mở rộng thị trường nước ngoài, hai người sánh vai cùng làm và đều rất bận rộn, thế nên ngoài ăn tết ra thì ngày thường người một nhà rất ít khi quây quần bên nhau.
Sau đó Nhan Tùy Nguyên lại được nghe bác phổ cập khoa học không ít chuyện về nhà họ Trác, ngay cả chuyện của bảy cô tám dì nhà hắn cũng được nghe một lần, nói tóm lại, lùi lại ba đời nhà Trác phó tổng đều là hào môn thế gia, tiêu chuẩn người đàn ông độc thân hệ kim cương
Không chỉ có thế, danh tiếng của nhà họ Trác trên thương trường cũng không tệ gia phong nghiêm chỉnh làm ăn trung thực, rất nhiều người đều nhìn chăm chăm vào vị trí thiếu phu nhân của Trác phó tổng, tiếc răng Trác Dương Băng lại là một người không hiểu phong tình, dù mỹ nhân có đẹp tới đâu cũng không thể bằng một đĩa bánh gatô, khiến cho mấy vị thiên kim đau lòng không thôi. Những năm gần đây bên ngoài thâm chí còn có lời đồn nhị thiếu gia nhà họ Trác cái kia không được, bản thân Trác Dương Băng lại rất ít khi để ý đến những chuyện vớ vẩn đó, vậy là liền có người tin là thật
Nhan Tùy Nguyên thở dài, bà tổng nhà khác đều ở giới kinh doanh hô mưa gọi gió, nếu không vui thì bất cứ lúc nào cũng có thể để cho người ta "trời lạnh Vương gia phả sản", bà tổng nhà bọn họ thì chỉ có một khuôn mặt đẹp trai, lại còn phải mang tiếng xấu là cái kia không được, thật sự như nằm ở đáy chuỗi thức ăn trong giới bá tổng
"Tất cả việc này đều là do bọn khốn nhà họ Nguyên làm!" Bác Trần càng nói càng kích động nhịn không được nói tục, tức giận thay cho cậu chủ của mình: "Người đầu tiên lan truyền tin đồn này chính là nhị thế tổ nhà họ Nguyễn, Nguyên Kiệt!"
"Hãn thích tiểu thư nhà họ Cát, nhưng Cát tiểu thư nhà người ta chỉ thích ông chủ của chúng ta, xem thường bộ dạng ăn chơi của hắn, vì vậy hắn ghen ghét mà bôi nhọ ông chủ! Ai không biết thanh danh thế hệ này của Nguyên gia kém thế nào? Ngay cả một con chó nhà họ cũng khiến người ta ghét!"
Nhan Tùy Nguyên nghe đến đó thì lỗ tai khẽ nhúc nhích, cậu ngẩng đầu trầm ngâm hỏi: "Nhà họ Nguyên rất nổi danh ở thành phố chúng ta sao?
"Đều không phải là danh tiếng gì tốt." Bác Trần vừa lái xe vừa trọn mất" Thế hệ trước của bọn họ vẫn còn tốt, làm việc biết để lại đường lui, nhưng thế hệ trẻ này cả đám đều không phải thứ gì tốt Tên nhị thế tổ Nguyên Kiệt suốt ngày gây chuyện ở bên ngoài, trước đó còn nghe nói hϊếp da^ʍ một nữ sinh viên bị nhà người ta kiện, kết quả hắn một chút chuyện cũng không có, ngược lại còn quay ra vu cáo con gái nhà người ta muốn tống tiền hắn"
" Rác rưởi"
Nhan Tùy Nguyên cúi đầu, trong đầu không khỏi nghĩ đến Nguyên Thiến gặp lúc họp phụ huynh đầu tuần, bọn họ đều cùng họ Nguyên, sẽ chỉ là trùng hợp sao?
Sau khi đến tòa nhà của tập đoàn, Nhan Tùy Nguyên đi vào đại sảnh từ cửa xoay, đây là lần thứ hai cậu đến đây, chỉ khác là lần trước cậu là người giao hàng nhưng cả hai lần đều là đi đưa cơm, theo một nghĩa nào đó cũng là một sự trùng hợp kỳ lạ.
Chị nhân viên lễ tân còn có chút ấn tượng với cậu, sau khi thấy cậu đến thì đôi mắt sáng lên, "Anh bạn nhỏ cậu lại tới rồi? Nhưng hôm nay chúng tôi đâu có gọi đồ ăn?"
Nhan Tùy Nguyên cười với cô, chỉ chỉ hộp cơm trong tay giải thích: "Tôi là
đến để đưa cơm cho Trác phó tổng."
"Hả?" Chị lễ tân kinh ngạc, "Mọi khi đây không phải đều là công việc của trợ lý Giản sao?" Tất nhiên là có nhận ra hộp cơm quen thuộc kia, mỗi ngày trợ lý Giản đều mang theo nó từ bên ngoài trở về, cho dù anh không kịp đi cũng sẽ bảo tài xế lái xe mang giúp, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng nhờ người khác
"Công việc của trợ lý Giản quá bận rộn, hôm nay tôi liền đưa giúp một lần.” Nhan Tùy Nguyên ôn hòa giải thích, "xin hỏi phó tổng của các chị ở tầng nào vậy?"
Chị lễ tân cũng không giống trong tiểu thuyết kiêu ngạo hỏi cậu có hẹn trước hay không có mỉm cười nói: "Cậu trước chờ một chút, để tôi hỏi lại trợ lý Giản, giờ này họ có thể còn đang làm việc, nếu thuận tiên sẽ dẫn cậu đi lên nha."
Nói xong cô cầm máy bàn lên gọi, một lát sau đặt điện thoại xuống mím cười nói với cậu: "trợ lý Giản đang xuống rồi.
"Cảm ơn "Nhan Tùy Nguyên cảm ơn cô.
Chị nhân viên lễ tân mặc dù tò mò vì sao cậu từ một nhân viên giao đồ ăn giờ lại quen thuộc với phó tổng của bọn họ như vậy, nhưng bây giờ không phải thời gian để cô nói chuyện phiếm, chờ lát nữa trợ lý Giản xuống mà trông thấy là sẽ bị phê bình.
Mặc dù trợ lý Giản trông lịch sự và lễ phép, nhưng khi tức giận cũng rất đáng sợ.
Không quá mấy phút, quả nhiên Giản Lê đã từ trên lầu đi xuống, anh chạy chậm đến bên cạnh Nhan Tùy Nguyên, mỉm cười nói. "Nhan tiên sinh, cậu đã tới rồi?"
"trợ lý Giản" Nhan Tùy Nguyên do dự có nên đưa hộp cơm cho Giản Lê mang lên không cậu sơ mình tùy tiện đi lên sẽ khiến cho kim chủ không vui, dù sao hắn cũng không bảo mình đi lên, ngộ nhỡ đề cập đến cơ mật thương nghiệp linh tinh thì không tốt làm.
"Vậy chúng ta lên đi" Giản Lề dẫn đường cho cậu, "Ông chủ của chúng ta đã đợi mười phút"
Nhan Tùy Nguyên quay đầu chào tạm biệt chị lễ tân, sau đó đi theo sau Giản Lê, bọn họ không phải đi thang máy phổ thông những người có thân phận như Trác Dương Băng đều có thang máy chuyên dụng của mình, có thể chạy thẳng đến tầng lầu văn phòng không cần dừng lại.
Thang máy dừng lại ở tầng hai chín, Nhan Tùy Nguyên sửa qua lao quần áo, bảo đảm không có bị nhăn mới yên tâm bước ra cửa thang máy. Tầng hai chín im ắng không có ai, Giản Lê đưa cậu đi qua từng dãy cửa số thủy tinh đến phòng làm việc của phó tổng, nhưng không tiếp tục đi vào.
Anh nói nhỏ với Nhan Tùy Nguyên: "Nhan tiên sinh, cậu tự đi vào đi, ông chủ giờ đang tức giận, tôi cũng không dám đi vào."
"A.. Vậy cũng được" Nhan Tùy Nguyên cũng không thể bỏ đi vào lúc này, chỉ có thể cầm hộp cơm gõ cửa văn phòng
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Trác Dương Băng lập tức truyền ra từ bên trong "Vào đi"
Nhan Tùy Nguyên nhìn lại phát hiện Giản Lê không biết đã chạy đi đâu, chỉ có thể kiên trì đấy cửa ra, hi vọng Trác Dương Băng đứng quá tức gián.
Văn phòng của Trác Dương Băng rất lớn, sau khi Nhan Tùy Nguyên đi vào thì có chút trấn động, toàn bộ văn phòng rộng khoảng hơn một trăm mét vuông có phòng tiếp khách và phòng trà riêng, Nhan Tùy Nguyên thậm chí còn thấy bên cạnh có một gian phòng nghỉ, trong đó có đầy đủ phòng bếp phòng vệ sinh, ba mặt của văn phòng đều là cửa sổ lớn sát đất, có thể nhìn rõ dòng xe cộ đang di chuyển ở dưới như những con kiến
Lúc này ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, khiến văn phòng trở nên sáng sủa và ấm áp.
Trác Dương Băng đang ngồi xử lý văn kiện sau bàn làm việc, trong lúc vô tình ngẩng đầu mới phát hiện người vừa tới không phải Giản Lê, hắn nhìn chằm chằm Nhan Tùy Nguyên mấy phút rồi mới cau mày hỏi "Tại sao lại là cậu?"
Lời này nghe giống như là rất không tình nguyên nhìn thấy cậu, Nhan Tùy Nguyên lúng túng giải thích: "Dì Trương nói không yên lòng giao cho người khác, cho nên để tôi đi thay một lần."
"Vậy, hộp cơm để đây, tôi đi trước."
Cậu cần thân đặt hộp cơm trên bàn, thừa dịp Trác Dương Băng còn chưa phát cáu mà chạy trước.
Nhưng sự thật chứng minh, ai cũng không biết đầu óc của Trác Dương Băng là cấu tạo như thế nào, giống như tính tình của hắn nhìn tới nhìn lui đều không hiểu, khi hắn nghe Nhan Túy Nguyên muốn rời đi lại không vui. "Ai cho phép cậu đi?"
Nhan Tùy Nguyên: "?"
Cậu đứng tại chỗ, đi cũng không phải mà không đi cũng không phải, chỉ có thể khó hiểu nhìn hắn, "ngài còn có chuyện gì sao tiên sinh?"
Trác Dương Băng im lặng hắn cũng biết mình giống như đang cố tình gây sự, kỳ thật câu "tại sao lại là cậu?" vừa rồi cũng không phải là chất vấn, chỉ đơn giản là khó hiểu tại sao là cậu mà thôi, nhưng hắn đã quen dùng ngữ khí cay nghiệt như vậy nói chuyện, nghe giống như đang không vui muốn đuổi cậu đi.
Mọi người đều biết, đám bá tổng miệng đều là cưa miệng hồ lô, về cơ bản cũng chỉ để trang trí, miệng sinh ra không phải để ăn nói khéo léo, từ nhỏ hắn đã không biết nói chuyện nhẹ nhàng với người khác nên giờ cũng không biết làm sao giải thích cái hiểu lầm này, nhẫn nhịn một lúc lâu đành phải đông cứng nói sang chuyện khác.
"Cậu đã ăn chưa?"
Nhan Tùy Nguyên làm sao có thời gian ăn cơm, cậu vì sợ muộn giờ ăn mà để bụng đói đi đến, nghĩ đưa nhanh lại trở về ăn cơm, vì vậy trung thực trả lời: "Không có."
Trác Dương Băng từ bàn làm việc đứng lên đi đến ghế sofa ngồi xuống, đưa tay mở hộp cơm mở, quả nhiên phân lượng gấp đôi hôm qua.
Nhan Tùy Nguyên nhìn thấy trong hộp cơm nhiều đồ ăn như vậy thì giật mình, dì Trương chẳng lẽ coi Trác phó tổng như heo để nuôi, phân lượng này đều đủ cho ba người đàn ông trưởng thành ăn đi?
"Ngồi xuống, ăn cơm." Trác Dương Băng thản nhiên nói.
Nhan Tùy Nguyên vẻ mặt ngơ ngác nghe lời ngồi xuống, đầu óc lại không phục hồi tinh thần lại.
Đến khi đôi đũa bị dúi vào trong tay, lúc này cậu mới phản ứng lại, kim chủ đây là cho phép chính mình ăn cơm cùng sao?
Trác Dương Băng không nói chuyện mà cầm đôi đũa bắt đầu ăn, vẫn như cũ là một miếng đồ ăn một miếng cơm, thật sự rất ngoan.
Nhan Tùy Nguyên không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng hắn, nhưng lại là lần đầu tiên ngồi gần như vậy, cho nên trong lòng có chút run sợ, chỉ dámgắp một chút đồ ở trước mặt mình ăn, nghĩ nhanh chóng ăn xong để chạy đi.
Không nghĩ tới điều này lại làm Trác Dương Băng không vui.
" Cậu lớn như vậy còn kén ăn?"
" Ai chiều ra tật xấu!"
Nhan Tùy Nguyên:"..."
Cậu nghĩ thầm "anh giống như cũng đâu có tư cách nói ai khác."
Nói chuyện với bá tổng - loại sinh vật có mạch não thần kỳ này, thật là quá mệt mỏi.