Mộng Tưởng Thế Thân Hão Huyền Của Cá Mặn

Chương 13

Cuộc họp phụ huynh mở rất thành công, không bất ngờ gì khi tháng này Tri Thu lại đứng nhất khối trong kỳ thi, khi chủ nhiệm lớp nói chuyện với Nhan Tùy Nguyên thanh âm đều rất ôn hòa, trên mặt nở nụ cười giả tạo: "Đứa nhỏ Tri Thu này cậu không cần lo lắng, sau này không phải lo chọn trường"

"Nhưng mà, môn tiếng anh của em ấy là yếu nhất trong các môn, nên tìm cách bù thêm chút"

Nhan Tùy Nguyên cảm thấy mình đã hiểu.

Chủ nhiệm lớp là một giáo viên già hơn bốn mươi tuổi, ở trong trường có tiếng là hung dữ và xấu tính, lúc trước cậu cũng nghe các phụ huynh khác lên than phiền rằng cô luôn nói bóng nói gió yêu cầu phụ huynh tặng quà, những học sinh không tặng quà hầu hết đều bị xếp chỗ ngồi cuối, lại còn thường quát mắng và sỉ nhục các em, bị phụ huynh kiện mấy lần cũng không giải quyết được gì, hình như trong nhà có người làm việc ở Bộ Giáo dục, chỗ dựa rất vững chắc.

Bởi vì thành tích của Nhan Tri Thu quá ưu tú, chủ nhiệm lớp cũng không muốn nói trực tiếp nên chỉ chọn nói tiếng Anh của cô yếu kém, ai mà không biết cô mở lớp học thêm ở ngoài trường, hơn nửa học sinh trong lớp đều học thêm ở đó, biến tướng đòi tiền phụ huynh.

Nhan Tùy Nguyên biết ý của cô, dù sao từ lúc khai giảng đến giờ cô đã ám chỉ mình rất nhiều lần. Mặc dù rất phản cảm với loại hành vi này, nhưng dù sao Tri Thu còn phải học cô suốt một năm nữa, nếu để cho cô không vui thì dựa vào tính cách của Tri Thu có thể sẽ phải chịu ấm ức, dù cậu không muốn cũng phải suy nghĩ lại.

"Thật sự là gây thêm phiền phức cho cô. Cậu ra vẻ biết ơn, trái lương tâm nói "Cũng cảm ơn cô đã quan tâm Tri Thu như vậy, việc học thêm của em ấy xin nhờ cô, trình độ dạy học của cô nhiều năm như vậy chúng tôi làm phụ huynh rất yên tâm."

Chủ nhiệm lớp thấy cậu biết điều như vậy thì mỉm cười gật đầu, trông đặc biệt hiền hòa: "Anh trai Tri Thu cậu quá khách khí, thành tích của em ấy tốt là do tự mình cố gắng, tôi cũng không góp sức nhiều"

Đi ra phòng học, Nhan Tri Thu củi đầu rầu rĩ không vui theo cậu xuống tầng dưới, Nhan Tùy Nguyên quay đầu xoa đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: "Không vui sao?"

"Tại sao phải đi học thêm?" Nhan Tri Thu không vui, "em chỉ là nói tiếng Anh không tốt, điểm viết vẫn rất tốt, căn bản không cần đi học thêm"

"Cô giáo.. đây là đang biến tướng đòi tiền!"

Nhan Tùy Nguyên cười, dù là lúc không vui Tri Thu cũng thiếu khí thế hơn người khác, “cô giáo đã tìm anh nhiều lần như vậy, nếu không theo ý của cô anh sợ cô sẽ trút giận lên em."

"Nhưng tiền học thêm đầu có rẻ" Nhan Tri Thu do dự, "như giáo viên dạy toán của chúng em cực kỳ tốt, từ trước đến giờ đều cấm phụ huynh học sinh tặng quà cho thầy"

Nhan Tùy Nguyên mỉm cười, biết răng cô còn nhỏ không giấu được tâm tư của mình, nhưng trên đời này chưa bao giờ có nghề xấu, chỉ có người xấu. Tất nhiên trong đội ngũ giáo viên sẽ có loại người không xứng với chức như giáo viên chủ nhiệm của Tri Thu, nhưng cũng có rất nhiều giáo viên giỏi lại có trách nhiệm, chỉ là bọn họ thiếu may mắn gặp phải một giáo viên không tốt

"Tuần này về nhà, anh trai dẫn em ra ngoài ăn món gì ngon." Nhan Tùy Nguyên vừa đi vừa an ủi cô, "lần trước em nói muốn ăn lẩu, chúng ta đi ăn nhé?"

Nhan Tri Thu dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, nghe cậu nói liền bị dời đi lực chú ý "Vậy em có thể gọi thêm một đĩa nấm kim châm không?"

"Có thể"

Hai người vừa đi vừa nói liền đến cống trường học, Nhan Tri Thu do dự mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Biết cô không nỡ để mình đi, Nhan Tùy Nguyên lại gần ôm lấy em gái. "Tri Thu, em phải tin tưởng anh trai em, cuộc sống của chúng ta sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn. Chờ anh lấy được tiền, sau khi em lên cấp ba chúng ta sẽ thuê nhà ở gần trường học, như vậy em cũng không cần ở ký túc nữa"

Nha Tri Thu vành mắt đỏ hoe nhẹ gật đầu, tay nắm chặt vạt áo cậu một lúc lâu mới buông ra, nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt anh."

Bọn họ đang chào tạm biệt ở công thì vừa lúc gặp được mẹ con Nguyên Thiến cũng đang đi ra.

Nguyên Thiến vừa nũng nịu ôm mẹ vừa ồn ào đời bà mua son môi cho mình, mà người phụ nữ đi bên cạnh không có cách nào chỉ có thể khuyên nhủ: "Thôi nào, con vẫn còn đang đi học mà, trang điểm quá chói mắt sẽ bị giáo viên phê bình."

"Ai dám phê bình con, con sẽ để cho anh trai dạy cho bon họ một bài học!" Nguyên Thiến rúc vào người bà không chịu đi, "mẹ mua cho con đi mà~"

Xem ra là là không lay chuyển được con gái, người phụ nữa thở dài, khi ngẫng đầu lên vừa lúc nhìn thấy hai anh em đứng cạnh cống, hơi ngạc nhiên sau đó lập tức nở một nụ cười khéo léo.

Nhan Tùy Nguyên không cho bà ta bất kỳ phản ứng nào, lạnh lùng giả vờ không nhìn thấy bà, nhưng Nguyên Thiến lại kiêu ngạo liếc nhìn Nhan Tri Thu, khịt mũi khinh thường nói: "Đồ nhà quê

"Cô nói cái gì?" Nhan Tùy Nguyên lập tức kéo em gái ra sau, chỉ vào mặt Nguyên Thiến lạnh lùng nhìn cô ta. "Cô lại nói câu nữa thử xem?"

Nguyên Thiến mặt thay đổi, vừa định mở miệng mắng chửi thì người phụ nữ đi bên cạnh đã mở miệng "Thiến Thiến, không thể thiếu lễ độ như vậy"

Bà ta quát nhẹ Nguyên Thiến một cầu, quay đầu mim cười xin lỗi Nhan Tùy Nguyên: "Thật xin lỗi cậu, con gái của tôi bị chiều hư, vẫn luôn tùy hứng như vậy, thật sự xin lỗi"

Nhan Tùy Nguyên cười mỉa mai nói "Vậy ngài thật đúng là một người mẹ tốt có năng lực, chẳng trách đứa con gái mà bà dạy ra lại hiểu chuyên như vậy"

Phùng Mẫn nghe được ý mía mai trong lời nói của cậu, cũng biết lỗi là do Nguyên Thiến làm tổn thương người khác trước, nên dù anh trai nhà người ta có tức giận bà cũng không nói lại, chỉ nhẹ nhàng xin lỗi và không cho Nguyên Thiền nói tiếp.

Nhan Tùy Nguyên cười nhẹ, cảnh này thật sự rất thú vị, nếu chuyển thể thành phim có lẽ sẽ đoạt giải phim quan hệ gia đình hay nhất năm, đáng tiếc cậu cũng không tiếp nhận lời xin lỗi của bà ta, Phùng Mẫn tự chuốc nhục nhã, chỉ có thể xấu hổ bảo Nguyên Thiến trở về phòng học trước, sau đó nói xin lỗi lần nữa rồi im lặng lên xe rời đi.

Nhan Tri Thu lăng lẽ nhìn bà ta đi xa, đột nhiên nói nhỏ với Nhan Tùy Nguyên. "Em không thích Nguyên Thiến chút nào, nhưng mẹ của cậu ấy thật sự rất tốt"

Nhan Tùy Nguyên quay lại nhìn em gái.

Nhan Tri Thu cúi đầu, "Lúc Nguyên Thiến vừa chuyển đến, mẹ của cậu ấy sợ cậu ấy không thích ứng với môi trường trường học mới, nên đã mua trước cho các bạn học trong lớp những món quà đắt tiền để chúng em giúp chăm sóc cậu ấy. Nhưng cả lớp chỉ có em không nhận, bởi vì anh đã nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác."

"Nguyên Thiến không tốt chút nào, nhưng mà mẹ của Nguyên Thiến thật sự rất tốt"

"Em thích mẹ của cậu ấy"

Nhan Tùy Nguyên cổ họng thắt lại, bàn tay nhiều lần siết chặt lại buông lòng, khi Tri Thu khổ sở nói với cậu rằng cô ngưỡng mộ Nguyên Thiến, sự cô đơn trên khuôn mặt khiến cậu không biết phải nói như thế nào.

"Em không phải có anh trai sao", cậu gượng cười," không phải cũng có người ghen tị vì em có một anh trai tốt sao? Em đâu có thua người khác"

Nhan Tri Thu nghĩ lại cũng đúng, vội xua tay nói “Vậy anh đi nhanh đi, em trở về phòng học trước đây!"

Tâm trạng của cô gái nhỏ đến nhanh đi cũng nhanh, Nhan Tùy Nguyên nhìn bóng lưng của cô khuất dần sau bồn hoa mới đi ra khỏi cổng trường, hiện tại chỉ còn một mình cậu, nhưng tâm trang của cậu lại càng tệ hơn, hôm nay chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơi lớn khiến cậu rất muốn đi dạo một vòng.

Vì vậy cậu gọi điện cho bác Trần để chú không cần đến đón mình vội, sau đó đi lòng vòng khắp nơi không có mục đích

Trải qua nhiều năm như vậy, cậu cho rằng từ lâu đã không hận bà ta, nhưng khi thật sự nhìn thấy bà ta cậu mới nhận ra điều đó là không thể, chẳng qua những hận thù kia bình thường được giấu rất kỹ, bởi vì không nhìn thấy cho nên tưởng rằng đã biến mất, nhưng sau khi gặp lại nhau, những hận thù ấy lại như thủy điện xả nước lũ lượt tràn về.

Cậu đã rất cố gắng kiềm chế mới có thể khiến mình không mất bình tĩnh mà túm cổ áo bà ta, tuyệt vọng chất vấn bà ta tại sao.

Nhan Tùy Nguyên cũng không biết mình đã lang thang bên ngoài bao lâu, cậu thậm chí không nhớ đã ăn cơm chưa, mặt trời buổi trưa từ từ lặn xuống phía tây, mãi đến khi đèn đường sáng lên mà cậu vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Cuối cùng cậu đi mệt, tùy tiện chọn một lề đường thưa người ngồi xuống, thẫn thờ nhìn bốn ngã rẽ trước mặt mà nghĩ lại rất nhiều rất nhiều chuyện cũ.

Ở một bên khác, Trác Dương Băng đã bận rộn vài ngày không về được nhà hôm nay cuối cùng cũng có thể tan làm sớm, nhưng con đường lại rất tắc, Giản Lê phải lái xe đi một đường khác bình thường rất ít đi, mặc dù phải vòng xa hơn nhưng vẫn tốt hơn là tắc đường.

Trời vẫn chưa tối hẳn, Trác Dương Băng đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau chợt nghe Giản Lễ nghi ngờ nói: "Ông chủ, kia không phải là Nhan tiên sinh sao?"

Trác Dương Băng còn đang suy nghĩ trong đầu Nhan tiên sinh là ai, nhìn ra cửa xe thì thấy một bóng người đang ngồi bên lề đường

"Nhan Tùy Nguyên?" Mặc dù đã ở chung một thời gian nhưng hắn vẫn không nhớ được cái tên khó đọc này.

Hắn cau mày bảo Giản Lê dừng xe lại gần, hạ của sổ xe xuống nhìn chằm chằm thiếu niên đang cúi thấp đầu, lạnh lùng hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"

Nhan Tùy Nguyễn nghe được có người nói chuyện với mình thì ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn một lúc mới nhận ra người trước mặt này là ai: "Trác tiên sinh?"

Khuôn mặt xinh đẹp của cậu dưới ánh đèn đường trông càng đẹp hơn, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ bất lực và cô đơn, giống như một chú mèo con bị người bỏ rơi mà không rõ nguyên do, trong lòng Trác Dương Băng nhói một chút, nhưng hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Đi lên."

Nhan Tùy Nguyên nghe lời mở cửa xe, lúc này mới phát hiện hóa ra trời đã tối, vội vàng xin lỗi trước. "Thật xin lỗi Trác tiên sinh, tôi không phải cố ý đi lang thang ở bên ngoài."

"Ừ" Trác Dương Băng thuận miệng trả lời một câu, nhưng ánh mắt lại hờ hững không rơi vào trên người cậu

Nhan Tùy Nguyên đem tình cảm riêng tư của mình thu lại, trước mặt cậu giờ là kim chủ đại nhân, ngàn vạn lần không thể đem tình cảm vào trong công việc, không thể để cho kim chủ không vui.

"Kết quả thi của em gái cậu không tốt?" Trác Dương Băng bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

Nhan Tùy Nguyên: ".. Hả?"

"Hôm nay không phải họp phụ huynh sao?" Trác Dương Băng không kiên nhẫn, "giữa trưa vừa họp xong, buổi tối liền ngồi xổm ven đường với vẻ mặt luẩn quẩn trong lòng chuẩn bị lao vào xe ăn vạ, chẳng lẽ em gái cầu ở trường cũng gây họa làm nổ nhà vệ sinh?"

Nhan Tùy Nguyên: Mạch não của kim chủ khẳng định là có vấn đề, làm sao lại kéo đến chuyện em gái cậu có nổ nhà vệ sinh hay không?

Hơn nữa, tại sao hắn lại nói "cũng"?

Giản Lê ngồi ở ghế trước lái xe nhất thời không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Nhan tiên sinh cậu hiểu lầm, ông chủ là lo lăng cho cậu." Anh ôn hòa giải thích

Nhan Tùy Nguyên yên lặng nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, dựa vào biểu tình trước sau như một của Trác Dương Băng, từ đầu nhìn ra hắn đang lo lắng cho cậu?

Lại nói giao tình của bọn họ tổng cộng cũng mới mười chương ba vạn chữ, sao có thể thân mật như vậy.

Có lẽ là nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, Giản Lê cười nói. "Cậu lại ở chung một đoạn thời gian sẽ biết, ông chủ của chúng ta thật sự là người tốt"

"Ngâm miệng!" Trác Dương Băng hận không thể khâu miệng anh ta lại, mắng "Lúc mở họp sao không thấy cậu nói nhiều như vậy?"

Thấy hắn thật sự tức giận, Nhan Tùy Nguyên vội vàng giải thích: "Trác tiên sinh, cảm ơn sự quan tâm của anh, em gái tôi không sao, tôi chỉ là vì lí do cá nhân nên tâm trạng không tốt, rất xin lỗi vì đã gây thêm phiền hà cho anh."

Trác Dương Băng nghiêm mặt lại, cũng không hỏi tiếp, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ cũng không biết đang tức giận với ai.

Nhan Tùy Nguyên không nghĩ ra, đóan không ra tâm tư của hắn.

Vì cái gì kim chủ của cậu khó đoán như vậy, nếu có thể giống trong tiểu thuyết mặt mũi là biểu đồ hình tròn thì thật tốt, đơn giản bớt việc.