Khi Giản Lê đến công ty vào sáng sớm đã nghe thấy các thư ký xúm lại xì xào bàn tán, anh không phải người thích buôn chuyện nhưng cũng vô ý nghe được vài câu, nói là phó tổng sáng hôm nay tâm trạng không tốt, mặt mũi đầy vết thương, khóe miệng còn rách da, cũng không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Anh nhớ lại đêm qua mình vất vả đưa người trở về thì gặp được Nhan tiên sinh, âm thầm hiểu ra điều gì.
Vở kịch thế thân này thật là quá đặc sắc.
Sau đó, anh sửa lại quần áo một chút, lại ngàn vạn lần không nghĩ tới chính mình sẽ bị mắng xối xả một cách khó hiểu khi vừa mới bước vào.
Có khi nào là thời kỳ mãn kinh của ông chủ đến sớm, tâm trang thất thường thay đồi cũng quá nhanh.
Hôm nay Nhan Tùy Nguyên lại bị để lại một mình, có thể là mấy năm trước đó cường độ công việc quá lớn, đột nhiên được rảnh rỗi cậu ngược lại không quen, không làm việc gì thì luôn cảm thấy toàn thân khó chịu.
Ai, chẳng lẽ số câu thật là phải lao lực sao?
Nhan Tủy Nguyên cười nhạo chính mình tự tìm việc, trước đó một lòng muốn tìm kim chủ để bù mấy năm đầu vất vả, sau khi có kim chủ, mới trải qua một thời gian nhàn nhã đã lại thấy buồn chán.
Người tham lam là sẽ bị sét đánh.
Nói đến kim chủ, cậu ước lượng tấm thẻ phụ trong tay, cũng không biết chính xác hạn mức hàng tháng là bao nhiêu,nhưng xem thái độ của Trác phó tổng thì ước chừng sẽ không ít, theo lý thuyết hiện tại cậu hoàn toàn có thể sống cuộc sống tự do tài chính, muốn làm gì thì làm
Nhưng, tuy rằng trình độ học vấn của Nhan Tùy Nguyên không cao, đọc sách cũng có hạn, nhưng cậu cũng biết trên đời này chuyện gì đều nên chú ý liên tục phát triển, rút lông dê cần tế thủy trường lưu, không thể lập tức rút cho chết, nếu như cậu tiêu xài hoang phí sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng kim chủ thì có thể sẽ bị kết thúc hợp đồng sớm.
Hiện tại cậu không thể ra ngoài làm việc, nhưng tiền sinh hoạt, tiên học thêm của em gái không thể thiếu, còn có mười mấy vạn tiền thuốc men mượn họ hàng lúc ba còn sống phải trả, cùng với khoản vay ngân hàng mua căn nhà hiện tại đang ở, đây đều là việc cậu cần gánh vác.
Nhan Tùy Nguyên tình qua một chút, trước tiên thử chuyển một vạn đến thẻ của mình.
Cậu đều lên kế hoạch tốt, tiên sinh hoạt của em gái mỗi tháng một ngàn, vay mua nhà một ngàn, trả nợ người thân ba ngàn, thoáng một cái là đi hơn năm ngàn, lại thêm những chỉ tiêu linh tinh khác. Nếu còn dư, cậu muốn mỗi tháng tiết kiệm hai ngàn, để sau này dùng cho Tri Thu kết hôn hoặc mua nhà.
Hiện tại có tiền trong tay, cậu định cuối tuần Tri Thu về vừa lúc đi mua hai bộ quần áo mới, dù sao cũng đang trong độ tuổi vị thành niên, nghe nói con gái đều yêu cái đẹp, trước kia không có điều kiện, hiện tại có kim chủ bảo bọc nên mua cho cô vài bộ đẹp mắt.
Sau khi Nhan Tùy Nguyên chuyển một vạn đi thì không động tấm thẻ kia nữa, mà cẩn thận cất vào hộp trong ngăn kéo để dùng dần, cậu cảm thấy như vậy sẽ không có vẻ quá tham lam Trác Dương Băng đang ngồi trong văn phòng với tâm trạng không vui thì điện thoại nhận được tin nhắn, tiện tay mở ra xem phát hiện là ghi chép tiêu dùng của ngân hàng, thông báo thẻ phụ mới bị chuyển đi một vạn
Thế là hắn liền nghĩ tới người được bao nuôi trong nhà kia, không phản ứng gì đối với hành động chuyển tiền của cậu, ném di động trở về nhưng trong lòng vẫn còn buồn bực, mới một vạn thì tài giỏi gì, hắn chính là cho hạn mức mỗi tháng hai mươi vạn.
Không có tiền đồ
Hắn giơ tay xoa trán, tối hôm qua uống quá nhiều, ban đêm lại mơ thấy Hướng Gia Dư. Kỳ thật mười năm qua đi không gặp, hắn thậm chí không nhớ rõ Hướng Gia Dư trông như thế nào, chỉ có thể nhớ đến đôi mắt sáng đẹp lay động lòng người của cậu ta.
Xét về vẻ ngoài Nhan Tùy Nguyên cũng không giống cậu ta cho lắm, nhưng là đôi mắt kia lại luôn khiến hắn nhớ đến Gia Dư, hắn nhớ rõ ngày đó ở trong xe khi lần đầu tiên nghiêm túc nhìn đôi mắt đó, thì trái tim mười năm không chút rung động nào bỗng nhiên kịch liệt nhảy lên.
Đối với hắn Hướng Gia Dư khác biệt so với những người khác, là người đã từng để lại quãng thời gian rực rỡ nhất trong cả một thời tuổi trẻ nổi loạn và khắc khoải của mình, vì vậy cho dù chỉ là đôi mắt giống một chút hắn cũng muốn níu kéo.
Hắn căn bản không phân biệt được mình có yêu Hướng Gia Dư hay không, nếu nói không yêu thì mười năm qua hắn vẫn thường xuyên nhớ tới cậu ta là gì, nhưng nếu như nói là yêu, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn lên giường với cậu ta. Hắn không thể tưởng tượng ra cảnh mình cùng Hướng Gia Dư ôm ấp hôn môi, ngay cả trong giấc mơ cũng đều là Hướng Gia Dư cầm búa cát đánh hắn, một chút xíu mập mờ đều tưởng tượng không ra.
Nhưng hắn thực sự rất thích ánh mắt Hướng Gia Dư chăm chú nhìn mình, ánh mắt sạch sẽ không tạp chất, mặc dù hắn biết đối phương chỉ coi mình như em trai.
Nhưng mười năm trước anh ta rời đi quyết tuyệt như vậy, đến một lời tạm biệt cũng không có, điều này đã trở thành một nút thắt càng ngày càng chặt trong lòng hắn.
Một người có đôi mắt trong sáng như vậy tại sao cuối cùng lại không chút do dự bỏ rơi mọi thứ, cũng bỏ rơi hắn.
Trác Dương Băng bỗng nhiên có chút bực bội, lấy điện thoại ra định tìm vài người buổi tối đi uống rượu, thế nhưng lật qua lật lại trong danh bạ lại không muốn bọn họ xem trò cười của mình, nếu những kẻ điên này biết rằng bây giờ hắn vẫn còn nhớ Hương Gia Dư thì có thể cay nghiệt chế giễu hắn mấy lần, thậm chí còn có thể khiến cho cả thế giới đều biết chuyên.
Nhìn qua nhìn lại, Trác Dương Băng ma xui quỷ khiến lại gọi điện thoại cho Nhan Tùy Nguyên.
Nhan Tùy Nguyên rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi, cầu lập tức bắt máy và cố gắng để giọng mình nghe nhẹ nhàng "Trác tiên sinh?"
Nghe được giọng nói nhẹ nhàng êm ái của cậu, sự nóng nảy của Trác Dương Băng bớt đi phần nào hắn cầm di động lạnh lùng nói: "Tối nay cậu ra ngoài ăn cơm với tôi"
"Vâng" Nhan Tùy Nguyên ngay lập tức đồng ý mà không hỏi một lời vô nghĩa.
Hành động của câu làm cho Trác Dương Băng rất hài lòng, hắn thích người ít nói và không nhiều chuyện, vốn dĩ hai ngày này hắn có chút hối hận về hành động bốc đồng của mình làm ra mối quan hệ bao nuôi ái muội không rõ ràng, hiện tại cũng dần chấp nhận, chủ yếu là Nhan Tùy Nguyên là một người rất vừa ý, không khiến hắn khó chịu.
Sau khi tắt điện thoại Nhan Tủy Nguyên liền mở tủ quần áo ra, đối với mấy bộ quần áo chọn lựa, ăn cơm cùng kim chủ nhất định phải mặc đẹp chút, nhưng quần áo của cậu đều là quần áo bình thường, lại mặc nhiều năm như vậy nên đều cũ kỹ và bạc màu, mặc ra ngoài ăn cơm e là không được, sợ là sẽ làm mất mặt kim chủ.
Thế là cậu dứt khoát gọi tài xế chở vào nội thành mua quần áo.
"Ông chủ thích màu tối cậu không nên mua quần áo quá sặc sỡ" tài xế Trần tốt bụng nhắc nhở cậu, sợ cậu bị thiệt thòi "Ông chủ của chúng ta cũng không phải là người để ý ăn mặc, chỉ cần đơn giản và hào phóng là được, quá phô trương tiên sinh ngược lại không vui"
Nhan Tùy Nguyên cảm kích được ông chỉ điểm, liên tục cảm ơn: "Cảm ơn chú"
Khi đến trung tâm mua sắm Nhan Tùy Nguyên đi vào một cửa hàng mà lúc trước cậu không thể bước vào, hướng dẫn viên mua sắm nhíu mày nhìn chiếc áo khoác trắng bạc màu trên người cậu, do dự một lúc vẫn mỉm cười đi lên phục vụ
Nhan Tùy Nguyên đối với chuyện ăn mặc cũng không có gì nghiên cứu, chỉ là nghe nói nhãn hiệu này nhiều người trẻ tuổi thời thượng thích mặc, chắc là sẽ không bị ghét bỏ. Nhìn qua thì đùng là rất thời thượng, mặc dù đi theo kim chủ có tiền tiêu nhưng cậu cũng không có ý định làm một chàng trai vì theo đuổi ngoại hình mà lãng phí tiền bạc, có cái tiền kia không bằng gửi ngân hàng. Vì vậy cậu chỉ mua một chiếc áo khoác cùng áo mặc trong, vậy mà cũng mất gần hai nghìn tệ.
Lần đầu tiên mặc quần áo đắt như vậy, trái tim Nhan Tùy Nguyên khẽ run lên khi trả tiền, không thể thay đổi được cái bản chất của người nghèo bên trong mình. Ra cửa hàng cậu tiện tay mua một đôi giày mới, sau đó còn đến tiệm cắt tóc để gội đầu.
Sau một loạt thủ tục, cậu vốn đã ưa nhìn lập tức trở nên càng bắt mắt hơn, quả nhiên người dựa vào ăn mặc, chỉ cần mặc quần áo đẹp thì ai cũng có thể trong nháy mắt trở nên cao quý.
Nhan Tùy Nguyên nhìn đồng hồ, ở trung tâm thương mại dạo một buổi chiều vừa lúc có thể tới nhà hàng, lần đầu hẹn hò cũng không thể để kim chủ chờ quá lâu
Đùng sáu giờ cậu đến nhà hàng Tây mà Trác Dương Băng đã nói, bởi vì cậu đến sớm nên chỉ có thể ở ngoài cửa lớn yên lặng chờ hắn. Nhắc mới nhớ, cậu lớn như vậy còn chưa bao giời được ăn qua đồ Tây, thậm chỉ KFC cũng thỉnh thoảng mới đi, mà kề từ sau khi ba cậu xảy ra chuyện đến bây giờ cậu chưa từng có cơ hội tiến vào, chờ lát nữa không biết có làm trò cười không.
Người ra vào cửa nhà hàng Tây ai cũng ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, Nhan Tùy Nguyên yên lặng đứng ở cửa như một người gác cửa xinh đẹp, ai đi qua cũng đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, không biết tại sao cậu lại đứng ở đây.
Đợi đến khi Trác Dương Băng đến, nhìn cậu một cái rồi nhíu mày bước nhanh đi tới, thấp giọng hỏi "Vì sao không đi vào?"
"Trác tiên sinh?" Nhan Tùy Nguyên tỉnh táo lại, ngoan ngoãn trả lời "Tôi đang chờ ngài."
Đối với người như Trác Dương Băng, mỗi lần đến đều yêu cầu thư ký đặt chỗ trước, chỉ cần bảo tên của hắn sẽ có người đón vào trong, chuyên này là lẽ thường tình của mọi người nhưng là khác biệt vòng sinh hoạt trước kia của Nhan Tùy Nguyên, không biết hóa ra mình có thể đi vào trước.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu, Trác Thiếu Dương không có nói gì cay nghiệt, ngược lại nhẹ nhàng nói "Đi theo tôi"
Nhan Tùy Nguyên lập tức đi theo, quả nhiên đấy ra cánh cửa thủy tinh liên có nhân viên phục vụ bước nhanh đi tới, thân thiết chào hỏi "Trác tiên sinh, chỗ ngồi của ngài vẫn như cũ, tôi đưa ngài qua đó."
Bên trong nhà hàng Tây rất yên tĩnh, còn có tiếng đàn piano nhẹ nhàng êm ái, tất cả mặt bàn đều được trải khăn nhung đỏ, các bàn được ngăn cách bằng những bình hoa lớn, như vậy khi dùng cơm không ai dựa gần ai, sự tư mật được làm rất tốt
Vị trí Trác Dương Băng thường ngồi ở gần cửa số, độc chiếm vị trí hẻo lánh tốt nhất toàn bộ phòng ăn, ở đây có thể nhìn xuống dòng xe cộ qua lại bên dưới cùng với những tòa nhà nổi bật trong thành phố
"Muốn ăn cái gì?" Hắn mở menu ra thuận miệng hỏi
Nhan Tùy Nguyên rất xấu hổ, bởi vì cậu không biết nhà hàng Tây có món gì ngon, hơn nữa nơi này có vẻ không hợp với cậu: "Chỉ là bít tết bình thường đi."
Trác Dương Băng im lặng, quay đầu nói với người phục vụ "Vẫn như trước đây, lấy hai phần."
Nhân viên phục vụ lập tức nghe lời cầm thực đơn rời đi, trong không gian chỉ còn hai người bọn họ
Duyên phận thật sự quá kỳ diệu, chỉ mới ba ngày trước bọn họ còn hoàn toàn không quen biết nhau, Nhan Tùy Nguyên nghĩ như vậy, khi ngẩng đầu ngoài ý muốn phát hiện Trác Dương Băng ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm cậu, không khỏi hỏi "Ngài đang nhìn cái gì?"
"Có ai từng nói đôi mắt của cậu trông rất đẹp không?" Trác Dương Băng nhẹ nhàng mở miệng hỏi cậu.
Nhan Tùy Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói "Hình như không có."
Đây cũng không phải là nói dối, cậu thường xuyên bị người phóng đại khen đẹp mắt, lại chưa nghe ai đơn độc khen mắt của cậu.
Cho nên.. Kỳ thật chỉ có đôi mắt của cậu giống bạch nguyệt quang sao?
Vậy Trác tổng cũng quá hèn mọn.
Trác Dương Bằn mím môi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Nhan Tùy Nguyên nhìn vào nét mặt của hắn thấy được vài phần cô đơn.
Quả nhiên thế giới là công bằng, những người đàn ông ưu tú như Trác Dương Băng đều có người mình muốn nhưng không có được, dù có tài sản hàng chục tỷ cũng chưa chắc đã hạnh phúc.
Nhưng cậu thì khác, cậu chỉ cần có tiền là rất vui vẻ.
Trác Dương Băng im lặng thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ, khi ngẩng đầu lại nhìn thấy người đối diện cũng đang chống cầm nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi khẽ giật mình.
Nhìn từ góc độ này cậu không hề giống Gia Dư, nhưng lại thật sự rất đẹp mặt.