Mộng Tưởng Thế Thân Hão Huyền Của Cá Mặn

Chương 7

Ngày hôm sau, Nhan Tùy Nguyên sáng sớm đã ngồi xe về nhà, tùy tiện cầm vài bộ quần áo thường mặc cùng bàn chải đánh răng và đồ dùng rửa mặt hàng ngày, sau đó lại trở về tòa biệt thự kia, cũng chính là cái gọi là "l*иg chim".

Bất quá loại chuyện l*иg chim này chủ yếu vẫn là xem mọi người lý giải như thế nào, đối với người nội tâm không tình không nguyện mà nói, đây chính là một nhà tù đáng sợ, là nhục nhã tất cả tự tôn bị giẫm đạp. Nhưng đối với những người cam tâm tình nguyện, thậm chí chuẩn bị vui vẻ hưởng thụ cuộc sống cá mặn mà nói, đó chính là thiên đường.

Mà kim chủ ba ba chính là tồn tại giống như thượng đế, quả thực chính là Lôi Phong sống lại giải cứu thế giới, hơn nữa Trác tổng loại người còn không yêu cầu phục vụ trên giường, vậy nhất định phải phục vụ hắn thoải mái, làm cho hắn thời thời khắc khắc đều cảm thấy, tiền này tiêu đáng giá.

Ý nghĩ rất tốt, nhưng Nhan Tùy Nguyên làm chim hoàng yến vẫn là lần đầu tiên, không hề có kinh nghiệm làm việc liên quan, ngày đầu tiên đi làm khó tránh khỏi có chút mờ mịt, không biết mình nên làm gì, mà kim chủ đã sớm ngồi xe đi làm, lao tâm lao lực kiếm tiền nuôi chim hoàng yến, vì thế trong biệt thự to như vậy, chỉ còn lại dì Trương và cậu.

Dì Trương năm nay đã năm mươi tuổi, nghe nói đã làm bảo mẫu ở đây mấy chục năm, bởi vì Trác Dương Băng không thích trong nhà có nhiều người rảnh rỗi, vì vậy những dì quét dọn vệ sinh khác chỉ đến làm vào giờ quy định, người thực sự ở nhà chỉ có một mình dì, bình thường ngay cả người nói chuyện cũng không có.

Nhan Tùy Nguyên chỉ dùng một cái rương đã đem tất cả gia sản của cậu chuyển tới, phòng dì Trương an bài cho cậu ở lầu ba, có thể nói là phòng ngủ thứ hai, nhưng cũng chừng năm mươi mét vuông, phải biết rằng phòng của cậu cùng em gái cộng lại cũng chỉ hơn năm mươi mét vuông, đi theo kim chủ lại có thể một mình ở phòng ngủ lớn như vậy, đây chính là chênh lệch giàu nghèo.

Phòng ngủ còn có nhà vệ sinh độc lập, thậm chí còn có bồn tắm lớn có thể đồng thời chứa được hai người, mà giường là giường lớn tiêu chuẩn một mét tám, đối diện chính là TV LCD cực lớn, bên cạnh nữa chính là bàn học, sau đó chính là sô pha cùng bàn tròn bàn trà, cùng với đèn sàn được thiết kế sang trọng.

Cậu đi tới trước cửa sổ kéo rèm lụa màu vàng nhạt ra, mở cửa sổ sát đất thông ra ban công đi ra ngoài, gió nhẹ lập tức thổi vào, ban công rất rộng rãi, ánh mặt trời ấm áp đem một mảnh ấm áp này chiếu lên, Nhan Tùy Nguyên ngồi ở trên ghế đu ở ban công nhẹ nhàng lắc lư, trong lòng thoải mái nói không nên lời.

Có tiền thật tốt a.

Cậu lại sinh ra một chút cảm khái.

Ở ban công chơi một hồi, Nhan Tùy Nguyên lại trở về phòng đi dạo một vòng, cơ hồ đem tất cả đồ đạc đều nhìn một lần, sau đó mới mở rương đồ đạc của mình. Cậu đem mấy bộ quần áo mình có treo ở trong tủ quần áo, chỉ chiếm một góc rất nhỏ rất nhỏ, bản thân cậu cũng không có mấy bộ quần áo, phần lớn đều là thừa dịp có hoạt động giảm giá mua được hàng rẻ, ngay cả nhãn hiệu đứng đắn cũng không có, treo ở trong ngăn tủ cao lớn như vậy, nhìn thế nào cũng có chút dở ẹc.

Bất quá cậu cũng không phải rất để ý cái này, lại không có ý định ở đây cả đời, tùy tiện là được.

Vừa sắp xếp xong tất cả đồ đạc, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cậu đặt rương vào trong ngăn tủ đứng dậy đi mở cửa, bên ngoài quả nhiên là dì Trương.

Dì? "Nhan Tùy Nguyên có chút khó hiểu," Xin hỏi có chuyện gì sao?

Dì Trương nhìn cậu, ôn hòa hỏi: "Thiếu gia, sữa đã hâm nóng xong rồi, muốn tôi bưng lên không?"

Nghe thấy dì xưng hô, Nhan Tùy Nguyên sửng sốt, vội vàng nói: "A di, dì không cần gọi cháu là thiếu gia, cháu không tính là thiếu gia gì.

Cậu đặt vị trí của mình rất ngay ngắn, chỉ nói: "Nếu như không ngại, dì gọi cháu là Nguyên Nguyên đi, trước kia người trong nhà đều gọi cháu như vậy.

Dì Trương tuy rằng cảm thấy như vậy không hợp quy củ, nhưng đảo mắt nghĩ có lẽ mình gọi cậu như vậy sẽ khiến cậu không được tự nhiên, cũng thật sự đổi giọng: "Nguyên Nguyên, dưới lầu có sữa nóng, cần dì bưng lên không?"

Nhan Tùy Nguyên tuy rằng không thích uống sữa, nhưng cũng không tiện để cho dì tự mình bưng tới, liền xoay người đóng cửa phòng cùng dì xuống lầu, nghĩ thuận tiện cũng có thể hỏi thăm sở thích của kim chủ, về sau lúc ở chung có thể bớt giẫm lên bãi mìn.

Cậu ngồi trên sô pha trong phòng khách, trước mặt bày một ly sữa bò nóng hổi, buổi sáng vội vàng về nhà lấy đồ ,chỉ tùy tiện ăn hai cái bánh bao ở ven đường, quả thật không ăn no, nhưng từ nhỏ cậu đã ghét sữa bò, mắt thấy một ly lớn như vậy, ánh mắt buồn bã cũng không mở ra được.

Dì Trương có đặc tính của tất cả thế hệ trước, luôn thích coi tiểu bối như heo chiếu cố, cái gì ăn ngon cũng hận không thể nhét hết vào trong bụng người ta, ngay cả ly sữa cũng dùng cốc to đựng.

Nhan Tùy Nguyên cầm cái cốc còn lớn hơn mặt mình, chỉ cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

Cũng không có nhìn ra cậu do dự, dì Trương ngữ khí hiền lành cùng cậu nói chuyện phiếm: "Nguyên Nguyên năm nay bao nhiêu tuổi nha?"

Tối hôm qua bà vẫn thấp thỏm bất an, nửa đêm đều ngủ không yên, bà làm sao đều cảm thấy đứa nhỏ này giống như là chưa trưởng thành, rất sợ thiếu gia nhà mình ở bên bờ phạm pháp tìm đường chết, vạn nhất người ta thật sự là vị thành niên, vậy bà vô luận như thế nào cũng phải báo cáo chuyện này cho phu nhân lão gia, cho dù có tiền, cũng không thể chà đạp đứa nhỏ như vậy.

Điều này cũng không thể trách bà suy nghĩ nhiều, Nhan Tùy Nguyên bộ dạng xinh đẹp, nhưng chiều cao lại thấp gầy hơn bạn cùng lứa tuổi không ít, hơn nữa lại là khuôn mặt búp bê, thoạt nhìn xác thực nhỏ hơn tuổi thật một chút, cậu cẩn thận uống một ngụm sữa thơm nồng, chậm rãi trả lời: "cháu năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.

A... "Dì Trương nhất thời yên tâm.

Trưởng thành thì tốt, trưởng thành thì tốt.

"Vậy cháu và tiên sinh quen nhau như thế nào?"

Nhan Tùy Nguyên cũng có tâm cùng dì Trương tán gẫu vài câu, cũng không nghĩ muốn giấu diếm cái gì, vì thế liền đem chuyện cậu cùng Trác Dương Băng đυ.ng xe nói ra.

Dì Trương gật đầu, lại nhìn Nhan Tùy Nguyên đang cầm ly cẩn thận từng li từng tí, trong lòng nhịn không được liền mềm nhũn hơn phân nửa.

Người lớn tuổi phần lớn đều thích trẻ con, nhất là người vừa ngoan vừa yên tĩnh vừa nghe lời như Nhan Tùy Nguyên, luôn dễ dàng khiến trưởng bối yêu thương, bà ở nhà này mấy chục năm, coi như là nhìn Trác thiếu gia lớn lên, tự nhiên cũng rõ ràng tính cách bá đạo của thiếu gia, phỏng chừng đứa nhỏ này hơn phân nửa là bị ép buộc, thật sự đáng thương.

Đứa nhỏ nhà ai không phải bảo bối trong lòng cha mẹ, thiếu gia lần này là có chút kỳ cục. Nhưng bà thân là bảo mẫu được chủ thuê, cũng không có tư cách nói gì về chuyện của bọn họ, chỉ có thể an ủi cậu: "Kỳ thật bản tính tiên sinh rất tốt, chỉ là tính tình có chút cường thế, sau này cháu chỉ cần đừng cứng rắn với tiên sinh, vô luận chuyện lớn chuyện nhỏ đều thuận theo tiên sinh, cuộc sống sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Bà thật sự không đành lòng nhìn một đứa bé đang yên đang lành chịu tội, liền nổi lên chút tâm tư khuyên bảo, "thiếu gia từ nhỏ thuận buồm xuôi gió chưa từng chịu ủy khuất gì, làm việc cũng đều là dựa vào tâm tình yêu thích, cháu đi theo thiếu gia, không thể thiếu là phải chịu ủy khuất.

"Cháu cứ thuận theo thiếu gia một chút, không đối nghịch với thiếu gia, thiếu gia cũng sẽ không làm gì cháu."

Nhan Tùy Nguyên có chút kinh ngạc, liền nhìn vẻ mặt ân cần của dì Trương, giống như thật sự là ánh mắt hiền lành suy nghĩ cho cậu, cậu trầm mặc một lát, lại không biết mình có cần phải giải thích với dì hay không, thật ra dì suy nghĩ nhiều rồi.

Cậu không chỉ không có bị ép buộc, ngược lại còn rất nguyện ý, hơn nữa nói đến chịu thiệt, cậu kỳ thật là nghiêm túc cảm thấy, chịu thiệt hẳn là Trác Dương Băng, dù sao chính mình chỉ lộ ra một khuôn mặt mà thôi.

Cháu nhớ rồi." Nhan Tùy Nguyên không biết có nên nói hay không, đành hàm hồ đáp ứng.

Có cậu cam đoan, dì Trương yên tâm, bà càng nhìn Nhan Tùy Nguyên ôm ly sữa nhu thuận cúi đầu uống sữa càng cảm thấy yêu thích, lại nghe nói cậu không cha không mẹ, trong lòng càng cảm thấy đáng thương, luôn làm cho bà nhớ tới đứa con trai nhỏ bất tài gây chuyện khắp nơi nhà bà, so sánh như vậy, đứa nhỏ Nguyên Nguyên này chính là tiểu thiên sứ.

Bà hài lòng đứng dậy đi phòng bếp, tình mẫu tử đột nhiên phát ra làm cho bà không thể tự kiềm chế, nghĩ nhất định phải lấy ra tiêu chuẩn khi bà đạt giải vàng cuộc thi thần đầu bếp quốc gia để bồi bổ cho cậu, không có cha mẹ chiếu cố chính là không được, cậu gầy giống như một con mèo nhỏ.

Người già đều thích trắng trẻo mập mạp, hận không thể ngay cả chó nuôi cũng giống như heo.

Nhan Tùy Nguyên trộm mắt nhìn dì Trương vào phòng bếp, thở phào một hơi, vội vàng đặt ly sữa xuống, ở trước mặt dì Trương cái gì nhu thuận nghe lời bé đáng yêu kia tất cả đều là biểu hiện giả dối, lúc cậu cãi nhau cũng có thể mắng hai con phố, tuy rằng cậu rất ít khi tranh chấp với người khác, nhưng tuyệt đối không có quan hệ gì với hai chữ nhu thuận.

Cậu nghĩ một mình ngồi dù sao cũng là nhàm chán, dứt khoát đi phòng bếp giúp dì Trương, cậu một mình một người chiếu cố em gái nhiều năm như vậy, tài nấu nướng của cậu cũng rất ấn tượng.

Dì Trương quả nhiên rất cao hứng, cảm thấy cậu chính là một đứa trẻ tốt không kiêu không nóng nảy tri kỷ thiện lương.

Buổi trưa trong nhà chỉ có hai người cậu và dì Trương ăn, Nhan Tùy Nguyên cũng không kén ăn, chỉ cần không phải đồ ngọt cậu đều có thể ăn, rất dễ nuôi sống, dì Trương sau khi hỏi thăm sở thích dùng cơm của cậu không ngừng khích lệ: "Không kén ăn thì tốt.

Cháu không biết đâu, thiếu gia và hai đứa con trai của ta, từ nhỏ đã rất kén ăn, cái này không ăn cái kia không ăn, mỗi ngày nấu cơm đều muốn chết.

Nhan Tùy Nguyên vừa cắt thịt vừa tò mò hỏi: "Trác tiên sinh cũng kén ăn sao?

Dì Trương thở dài, "Từ nhỏ đã kén ăn, nhiều bảo mẫu nấu cơm như vậy, nó cũng chỉ ăn đồ tôi làm, hơn nữa còn có rất nhiều yêu cầu, không được nhạt không được mặn, không ăn ớt xanh không ăn hành tây, không ăn đồ ăn màu sắc khó coi, không ăn chua, không ăn đắng, không ăn thịt dê, không ăn tỏi......

Nhan Tùy Nguyên nghe bà lải nhải, thầm nghĩ vậy còn sống sao, trong sách dạy nấu ăn cơ bản không có nhiều thứ có thể ăn được.

"Cho nên tiên sinh chưa bao giờ ăn cơm ở nhà ăn của công ty, tôi phải ở nhà làm rồi cho người đưa đến."

"Nếu ngày nào đó không mang đến, cậu ấy thà rằng đói bụng trở về cũng không ăn ở ngoài."

Dì Trương nói tới đây khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo: "Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có tôi làm cơm cậu ấy mới chịu thưởng thức.

Nhan Tùy Nguyên không ngừng gật đầu, "Cơm dì làm rất thơm, con muốn nếm thử.

Cậu nói thành khẩn, dì Trương lại cao hứng, "dì nấu canh gà, con phải uống nhiều một chút.

Hai người vừa nói vừa bận rộn ở phòng bếp, chỉ dùng hơn một giờ liền làm ra một bàn đồ ăn, Nhan Tùy Nguyên còn giúp đỡ dì đem đồ ăn bỏ vào hộp giữ ấm. Vừa vặn ngoài cửa có người mở cửa đi vào, là Giản Lê đúng giờ tới lấy cơm.

Gặp lại Giản Lê, Nhan Tùy Nguyên cười chào hỏi anh: "Trợ lý Giản." Cậu xách hộp cơm đến trước cửa giao cho anh, "Vất vả rồi.

Giản Lê thấy cậu cũng mỉm cười đáp lễ: "Nhan tiên sinh.

Anh đối với việc Nhan Tùy Nguyên xuất hiện ở chỗ này một chút cũng không ngạc nhiên, dù sao bản hiệp nghị kia đều là anh tự mình phác thảo, thái độ vẫn ôn hòa lễ độ như vậy: "Ông chủ hôm nay có thể sẽ về muộn một chút, có xã giao phải xử lý.

Ý định ban đầu của Giản Lê là báo trước cho cậu biết để cậu nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ ông chủ trở về, nhưng Nhan Tùy Nguyên hiểu lầm, cho rằng anh nhắc nhở mình phải làm tròn nghĩa vụ chăm sóc, gật đầu trả lời: "Được, tôi biết rồi.

Sau khi nói chuyện phiếm ngắn ngủi với cậu, Giản Lê mang theo hộp giữ ấm đi ra cửa biệt thự, anh quay đầu nhìn cánh cửa bị đóng lại, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ông chủ quả nhiên là cầm thú, nhìn bộ dáng cẩn thận không dám nói gì của Nhan tiên sinh, chỉ sợ tối hôm qua bị giày vò đến sợ hãi, nói chuyện với mình cũng nhỏ giọng nhỏ nhẹ, ngay cả một ánh mắt cũng không dám ngước lên.

Anh nhịn không được đại nghịch bất đạo lại mắng ông chủ đầu chó một trăm lần.

Trác Dương Băng im lặng chờ cơm trong phòng làm việc tự dưng hắt xì một cái, giơ tay mở điều hòa, thầm nghĩ kỳ quái, hôm nay rõ ràng không lạnh.

Hắn ngồi trên ghế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày nghĩ gì đó.

Lại nói tiếp, hắn ngày hôm qua tựa hồ nhất thời xúc động bao nuôi một người, tên là gì nhỉ?