Mộng Tưởng Thế Thân Hão Huyền Của Cá Mặn

Chương 1

Đợt khí lạnh cuối cùng của năm cuối cùng cũng rút đi, thời tiết bắt đầu chân chính ấm áp lên.

Nhan Tùy Nguyên ngày hôm qua lại bận rộn đến nửa đêm mới trở về, cho nên sáng nay ngủ thêm một giờ mới rời giường, khi cậu chậm rãi ăn xong bữa sáng đã là chín giờ rưỡi.

Điện thoại di động truyền đến tin nhắn đặt hàng bên ngoài, cậu cúi đầu vội vàng nhìn thoáng qua, sau đó mới phát hiện sáu giờ rưỡi sáng nay chủ nhiệm lớp Tri Thu gửi tới wechat, thông báo thứ tư tuần sau trường học muốn họp phụ huynh, cậu nhất định phải tham gia đúng giờ.

Sau khi khách khí trả lời chủ nhiệm, Nhan Tùy Nguyên nhanh chóng đứng dậy thay quần áo làm việc.

Gần đây app giao hàng không biết nghĩ như thế nào, giống như là trúng gió đột nhiên thay đổi đồng phục mới cho bọn họ, thế cho nên mỗi ngày trước khi ra cửa cậu đều ghét bỏ thật lâu, để cho một người đàn ông trưởng thành mặc áo gió màu hồng phấn Barbie, cưỡi xe máy nhỏ màu hồng nhạt, trên mũ bảo hiểm còn có hai cái tai thỏ mềm mại, nhìn được sao?

Bất mãn thì bất mãn, Nhan Tùy Nguyên vẫn bất đắc dĩ thay quần áo xong cầm chìa khóa xe xuống lầu, trên mũ bảo hiểm màu hồng phấn cũng có lỗ tai thỏ phấn nộn nghênh gió rêu rao, giống như một con thỏ ngốc.

"Nguyên Nguyên lại phải đi giao hàng à?"

Cậu mới vừa xuống lầu liền gặp đại thẩm vừa mua thức ăn trở về, bác cười híp mắt nhìn Nhan Tùy Nguyên nhiệt tình chào hỏi, nói xong lại hướng đỉnh đầu cậu nhìn thoáng qua, lần nữa khen: "Thật đẹp."

Lời này cũng không biết là khen mũ bảo hiểm hay khen người, Nhan Tùy Nguyên ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng cười với thím: "Thím, cháu đi làm việc, tạm biệt."

Ngồi lên chiếc xe máy nhỏ mà cậu không hề thích, Nhan Tùy Nguyên chậm rãi chạy ra khỏi cửa tiểu khu cũ kỹ này, đơn đặt hàng vừa rồi là đơn trà sữa, sẽ được giao đến một tòa văn phòng cách đó 2 km, thời gian của cậu cũng không nhiều, phải nhanh lên.

Bất quá, con gái bây giờ sáng sớm đã phải uống trà sữa, thật sự là rất đáng yêu.

Vừa lúc gặp đèn đỏ, Nhan Tùy Nguyên thành thật dừng xe ở ven đường chờ đợi, cảnh sát giao thông một bên đang bắt được hai người trẻ tuổi không đội mũ bảo hiểm còn muốn vượt đèn đỏ, cậu vừa xuất thần theo dõi náo nhiệt, không lưu ý bên cạnh có người không có hảo ý nhìn chằm chằm cậu chuẩn bị tùy thời mà hành động.

Trên đỉnh nặng nề, Nhan Tùy Nguyên quay đầu lại.

Đồng hành bị phát hiện là shipper của một app giao hàng khác vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa, lấy tay nắm lấy tai thỏ màu hồng phấn trên mũ bảo hiểm của cậu, cười híp mắt nói: "Người anh em, cậu thật thú vị."

"Bây giờ cậu đổi nghề còn kịp không?"

Nhan Tùy Nguyên mặt không chút thay đổi kéo lỗ tai mình về, bình tĩnh nói: "Trừ phi anh cũng là người xuất sắc nhất mùa."

Tai thỏ cũng không phải ai cũng có thể có, chỉ những người siêng năng nhất trong cửa hàng với ít đánh giá tiêu cực nhất mới xứng đáng có được chúng.

Đồng hành có vẻ rất thích tai thỏ của cậu, luôn nhịn không được dừng tay tiện muốn sờ hai cái. Ai kêu silicon xúc cảm đặc biệt tốt, bóp lên còn có thể phát ra tiếng kêu chít chít oa oa, một thanh niên to xác ở ven đường chơi rất vui vẻ, thoạt nhìn là rất muốn đem lỗ tai cướp đi.

Nhan Tùy Nguyên tính tình luôn luôn rất tốt, nhưng không chịu nổi tay đồng hành thật sự rất đáng ghét, bất quá cậu chênh lệch hình thể giữa mình và đối phương rất lớn, yên lặng nhịn xuống.

Cũng may đèn đỏ rất nhanh đã qua, Nhan Tùy Nguyên nhanh như chớp cưỡi xe máy nhỏ chạy đi, đôi tai màu hồng phấn lay động qua lại trong gió, phối hợp với dáng người không cao lớn của cậu, trên đường phố thành phố cũng coi như là một cảnh đẹp.

Cho dù thời tiết đã ấm áp, nhưng gió vẫn thổi mặt, nhất là khi đi xe máy cỡ nhỏ với tốc độ nhanh, cơn gió nhẹ quất vào mặt như một nhát dao. Mười lăm phút sau, Nhan Tùy Nguyên từ tiệm trà sữa ôm hai ly trà sữa nóng hầm hập đi ra.

Cậu cũng rất muốn sáng sớm rời giường có thể uống trà sữa nóng hôi hổi vừa ấm vừa ngọt.

Đáng tiếc, có vài người ước chừng trời sinh chính là phải lao khổ, tất cả những thứ nhàn nhã cùng bọn họ đều không có quan hệ gì.

Nhan Tùy Nguyên cẩn thận bỏ trà sữa vào hộp giữ ấm bảo đảm không làm đổ ra, lái xe máy nhỏ đi thẳng đến tòa nhà văn phòng.

Đó là khu vực náo nhiệt phồn hoa nhất trung tâm thành phố, giống như trung tâm thương mại của thành phố C, một số tòa cao ốc khổng lồ đứng sừng sững cùng một chỗ, vây thành một thế giới thu nhỏ, khi mọi người đi dưới con phố thương mại đông đúc và thịnh vượng đó, ngẩng đầu sẽ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

Nhan Tùy Nguyên làm shipper giao đồ ăn đã được một năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tới nơi này giao hàng. Cậu đứng ở dưới tòa nhà văn phòng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt có chút rung động, tòa nhà này thật sự quá cao, nghe nói có sáu mươi tám tầng, coi như là đi thang máy cũng phải rất lâu mới có thể lên tới đỉnh?

Nam nữ đi ngang qua bên cạnh cậu đều ăn mặc lịch sự, bận rộn ra vào tòa nhà, Nhan Tùy Nguyên mặc bộ đồ giao hàng đứng ở nơi đó, so với những tinh anh công sở nhìn như cao cấp kia làm sao cũng không hợp.

Nhưng mỗi người đều có việc riêng phải làm, không ai có thời gian để ý đến cậu bé giao hàng.

Nhan Tùy Nguyên không có thất thần thật lâu, cậu mang theo hai ly trà sữa cẩn thận từ cửa kính xoay tròn đi vào đại sảnh, cuối cùng cậu cũng giao đồ trong thời gian quy định, trà sữa cũng không có đổ ra một chút sao, vẫn còn nóng hổi.

"Xin chào, đây là hai ly trà sữa của bạn."

Chị gái lễ tân một thân đồng phục màu đen già dặn đơn giản, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt còn trang điểm nhẹ tinh xảo, xinh đẹp tựa như người mẫu trong tạp chí, chị vốn đang cúi đầu đăng ký cái gì đó, nhưng khi nghe thấy giọng nói, cô ấy ngẩng đầu lên, sông băng trên mặt trong nháy mắt liền tan chảy.

"Cám ơn~" trên mặt cô tràn đầy nụ cười khéo léo ngọt ngào và chuyên nghiệp, đứng dậy tiếp nhận đồ của mình, thái độ phi thường hiền lành còn mang theo một tia khiêm tốn, làm cho người ta rất có hảo cảm.

Nhan Tùy Nguyên bình thường rất ít khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, lại nhìn cô cười dịu dàng với mình, cậu cũng vừa tròn hai mươi tuổi, nhất thời không nhịn được đỏ mặt, vội nói: "Không cần cám ơn."

Trước mắt không có ai, cô nhân viên lễ tân thấy cậu đẹp trai, thuận miệng tán gẫu với cậu hai câu: "cậu là sinh viên đi làm thêm?"

"Không phải." Nhan Tùy Nguyên lắc đầu, "Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tôi không đi học nữa."

Chị gái tiếp tân có chút kinh ngạc, trên mặt rất rõ ràng lộ ra vài phần tiếc hận, nhưng cũng lễ phép không có hỏi nhiều nữa.

Nhan Tùy Nguyên giao hàng xong, nhưng khi cậu xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên một đám người từ cửa thang máy bên kia đi ra, họ phát ra một tiếng động lớn, tất cả đều hung dữ và vô cảm, họ bước đi rất nhanh, người không biết chuyện còn tưởng rằng bọn họ kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.

Chị gái lễ tân sắc mặt thay đổi, vội vàng nhét trà sữa xuống dưới tủ, làm bộ ngồi nghiêm chỉnh bận rộn.

Nhan Tùy Nguyên cũng không phải nhân viên nơi này, nhưng khi nhìn thấy đội hình này cũng cảm thấy mình không nên xuất hiện, vì thế đứng ở một góc nhường đường cho bọn họ.

Một màn trước mắt giống như là xuất hiện trên TV, đám nam nữ mặc trang phục công sở màu đen kia vừa đi ra ngoài cửa vừa nói nhỏ với nhau cái gì đó, trong tay mỗi người đều ôm một chồng văn kiện màu lam lớn, thoạt nhìn mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh.

Người đàn ông bị vây quanh ở trung tâm kia là dễ thấy nhất.

Nhan Tùy Nguyên chỉ nhìn thoáng qua, trong nháy mắt liền nhớ tới miêu tả của Bá tổng trong tiểu thuyết cẩu huyết kia.

"Hắn có một khuôn mặt hoàn mỹ sắc cạnh, lông mày kiếm anh tuấn phóng khoáng, một thân khí tức lạnh lẽo giống như gió Siberia thổi tới, lúc tức giận chỉ cần thoáng nhìn qua một cái là có thể làm cho người ta cả người băng hàn như rơi xuống vực sâu." Trên người hắn mặc âu phục màu đen cao cấp được định chế thủ công ở Italy, đường nét cắt may uyển chuyển vừa người, tôn lên thân hình hắn cực kỳ tao nhã, trên cổ tay còn mang theo một chiếc đồng hồ Patek Philippe.

Hắn dù không phải làm gì thì chỉ cần đứng đó cũng đủ tượng trưng cho danh dự và sự giàu có.

Cuối cùng, lần đầu tiên cậu gặp được một người đàn ông hoàn toàn phù hợp với mô tả trên, giống hệt như bước ra từ tiểu thuyết.

Tuy rằng Tri Thu vẫn bảo cậu không nên xem những tiểu thuyết cẩu huyết kỳ quái kia nữa, nhưng Nhan Tùy Nguyên lại thủy chung không thể từ bỏ sở thích này, mặc dù những cuốn tiểu thuyết đẫm máu đó không logic nhưng khi đọc đích xác rất sảng khoái.

Hư hư thực thực Bá tổng kia vóc dáng phi thường cao, xem ra ít nhất 185 cm trở lên, ở trong đám người như hạc giữa bầy gà, có lẽ sau khi nghe những gì người xung quanh nói có chút không kiên nhẫn, lãnh đạm trợn trắng mắt.

Nhan Tùy Nguyên lần đầu tiên biết, nguyên lai Bá tổng cũng giống như những người dân bình thường trợn trắng mắt, cậu vẫn luôn cho rằng Bá tổng chỉ biết ném cốc rượu. Đang nghĩ ngợi, Bá tổng lúc này cũng vừa vặn nhìn tới, ánh mắt hai người cách nhau mười mét.

Ở trong mắt Bá tổng, chính là mười mét khoảng cách cũng không tính là gì, hắn như thường có thể thấy rõ.

Bá tổng: "......con thỏ ngu xuẩn này từ đâu tới?"

Nhan Tùy Nguyên: "......"

Ánh mắt Bá tổng quả thật không tầm thường, ba phần châm chọc năm phần lạnh bạc, trên bản đồ tròn còn lại hai phần, có thể thêm trứng gà.

Sau khi giao phong tầm mắt ngắn ngủi, Bá tổng phục hồi tinh thần lại, lại bởi vì vừa rồi hắn chỉ lo nhìn lỗ tai thỏ ngu xuẩn kia, suýt nữa vừa quay đầu liền đυ.ng vào cửa kính xoay, may mắn bên cạnh hắn có một người đàn ông nhìn như thư ký kịp thời bảo vệ hắn, lúc này mới không có xấu mặt.

Trác Dương Băng quay đầu thản nhiên nhìn Giản Lê, tuy rằng cũng không nói gì, nhưng trợ lý Giản dựa vào nhiều năm kinh nghiệm làm việc cực kỳ ưu tú, thật sự nhìn ra hắn mất hứng. Bất quá hắn làm bộ không nhìn thấy, bình tĩnh nói: "Phó tổng, chúng ta sắp muộn rồi."

Trác Dương Băng không nói gì, theo cánh cửa xoay rời đi, một đám người cứ như vậy đi ra khỏi đại sảnh, nhanh như một cơn gió.

Đám người đều đi rồi Nhan Tùy Nguyên mới dám rời khỏi đại sảnh, trong đầu vẫn không nhịn được hồi tưởng, cậu đối với những tinh anh công sở kia có loại sùng bái cùng hướng tới, người có thể làm việc trong tòa nhà này, hẳn là mỗi người đều là nhân tài đứng đầu của các trường đại học danh tiếng.

Đại học......

Nhan Tùy Nguyên một lần nữa ngồi lên xe máy nhỏ của mình, lòng tràn đầy hâm mộ với các sinh viên đại học.

Bất quá đoạn nhạc đệm nhỏ này cậu không đến giữa trưa liền quên mất, bao gồm cả vị bá tống giống hệt trong tiểu thuyết cẩu huyết kia.

Ngày hôm nay, cậu tổng cộng chạy hơn năm mươi đơn đặt hàng, coi như không tệ. Nhưng khi cậu về nhà đã là mười hai giờ đêm, một mình cậu lái xe máy nhỏ trở lại tiểu khu, sau khi xạc điện cho xe mới lên lầu.

Trong nhà lạnh như băng đen như mực không có một người, bất quá Nhan Tùy Nguyên đã sớm thành thói quen, tắm rửa sạch sẽ liền bò lên giường, vùi ở trong chăn đọc tiểu thuyết, đó là thói quên nhiều năm qua trước khi ngủ của cậu. Cho dù hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển điện thoại di động công dụng càng ngày càng nhiều, phương thức giải trí của mọi người cũng đa dạng chồng chất, các loại video ngắn cùng chương trình giải trí tầng tầng lớp lớp, nhưng cậu vẫn có thói quen tiêu khiển xem tiểu thuyết, loại phương thức nguyên thủy nhất này.

Ngày hôm qua cậu tìm được một quyển tiểu thuyết mới của Lục Giang thái thái, vừa mới mở hố mới năm vạn chữ, nhưng đã mơ hồ có thể nhìn ra tiềm chất cẩu huyết, Nhan Tùy Nguyên không có việc gì liền thích xem loại tiểu thuyết này để giải tỏa căng thẳng, càng cẩu huyết càng tốt.Thể loại gì? cưỡng chế yêu, cặn bã thế thân, quả thực ai đến cũng không cự tuyệt, khẩu vị phi thường tạp, vô cùng dễ nuôi sống.

Mới năm vạn chữ, nhưng mà nhân vật chính công đã có tất cả tiềm năng của một kẻ cặn bã, không chỉ có bá đạo cường thế, hơn nữa độc mồm cay nghiệt, kiêu ngạo tự phụ, trên đường tìm chết càng chạy càng hăng, căn bản mặc kệ về sau hỏa táng tràng, cẩu huyết giội người trong lòng thống khoái.

Xem nhiều rồi, Nhan Tùy Nguyên cũng có thể tổng kết ra rất nhiều kịch bản.

Ví dụ như nhân vật chính thụ làm công ở KTV, tất nhiên luôn không cẩn thận làm đổ rượu lên quần áo đắt tiền của nhân vật chính công,đến mức nửa năm tiền lương của nhân vật chính thụ cũng không mua nổi của.

Tuy rằng Nhan Tùy Nguyên không hiểu vì sao mọi người lại yêu thích kiểu đổ rượu này như vậy, nhưng cậu cũng không chê, cẩn thận ngẫm lại nếu là bát mã la thăng hình như càng kỳ quái hơn, rượu vang đỏ cao cấp, rất phù hợp với khí chất của Bá tổng.

Một ví dụ khác, ai đã từng đến hộp KTV đều biết rằng ánh sáng bên trong hầu hết mờ ảo và mờ ảo, nhưng nhân vật chính công vẫn có thể dùng mắt kim cương hợp kim titan 24 K của mình nhìn ra nhân vật chính thụ, rồi bị sự trong sáng và xinh đẹp như hoa phù dung hấp dẫn.

"Quan trọng nhất là, đây cũng không phải là phiên bản bạch nguyệt quang cậu trong mộng tâm tâm niệm niệm sao?"

Một người bình thường ở trường hợp ngoài ý muốn gặp được người mình ngưỡng mộ trong lòng, như thế nào cũng phải có một quá trình theo đuổi, nhưng mọi người đều biết, nhóm Bá tổng đều là một đám sinh vật kỳ quái không biết nói tiếng người, bọn họ thích liền trói về nhà, không quản người có vui hay không.

Vì thế kế tiếp chính là đại chúng thích nghe ngóng, hàng tỷ bá tổng bao dưỡng thế thân không được, thẹn quá hóa giận cưỡng chế yêu nhốt trong phòng tối, Nhan Tùy Nguyên vui mừng nhìn thấy nhân vật chính công quả nhiên khí phách nghiêng người đem nhân vật chính thụ từ trong quán cà phê làm công cưỡng chế trói về nhà, ném tới giường lơn hai trăm mét vuông sau đó đối với hắn lãnh khốc tà mị cười, sau đó xách ra một cái xiềng xích thật lớn so với cánh tay hắn còn to hơn.

Sau đó, sẽ không còn nữa.

Quyển tiểu thuyết này tên là "Chim hoàng yến thế thân của phó tổng hàng tỉ" mới đăng được mười mấy chương, thái thái còn bán manh nói ngày mai đăng tiếp.

Nhan Tùy Nguyên phi thường tiếc nuối.

Làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt dừng đọc đây?

"Thái thái, cô có còn là người không?"

Nhan Tùy Nguyên nhìn đồng hồ đã là một giờ đêm, cậu lấy lại tinh thần từ trong máu chó đặt điện thoại di động trở lại tủ đầu giường, lười biếng chui vào ổ chăn, dự định ngủ một giấc thật ngon.

Trước khi tiến vào mộng đẹp, cậu đột nhiên mơ mơ màng màng nhớ tới bộ dáng nhân vật chính thụ trong sách thà chết không theo, nhẹ nhàng mà thở dài.

Bá tổng anh tuấn tiêu sái, hơn nữa còn ngốc nhiều tiền, tiện tay có thể cho một trăm triệu làm tiền tiêu vặt, làm gì không vui chứ?

Hắn ôm ta, ta ôm Tiểu Tiền, nhân sinh còn có cái gì không qua được.

Làm thế thân thật tốt.