Chương 1: Mở đầu
Thời gian: Năm 2028Địa điểm: Địa cầu
Nhân vật: Mẹ Lâm
Trích lời mẹ Lâm: Thế giới này, ngoại trừ việc giá cả ngày càng đắt đỏ thì so với 20 năm trước cũng chẳng khác gì nhiều
Đương nhiên, đây chính là quan điểm của riêng bà
Lâm Nhất Tần, nữ, 22 tuổi, ngũ quan đoan chính, dung mạo bình thường. Ngày trước, ba Lâm chờ mong một cô con gái có dung mạo tựa Đại Ngọc mà gọi là Tần Tần (nhăn mày nhăn mặt), sau lại bị vợ lấy thành Nhất Tần. Tuy rằng Lâm Nhất Tần càng muốn đổi thành Nhất Nhất hoặc Nhất Bần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ai oán rưng rưng của cha mình, liền nhớ tới hai từ “Hiếu đạo” của tổ tiên mà đành cam chịu.
Lâm Nhất Tần vốn không có sở trường, tốt nghiệp đại học xong không tìm thấy việc làm, buồn bực đến mức sinh ra phản ứng dị thường, thở dài ngao ngán: “Gia Cát Lượng trước khi rời núi cũng chưa từng điều binh khiển tướng, các ngươi vì cái gì muốn ta có kinh nghiệm công tác?” Hoặc là “Không cho ta gà trống, làm sao bắt gà mái đẻ trứng?”. Dần dần từ tức giận chuyển sang chán nản, rồi có xu hướng trở thành trạch nữ mốc meo trong nhà.
Mẹ Lâm thật sự sợ con mình mọc rễ trong nhà, liền cho phép Lâm Nhất Tần đi làm cái gọi là “chức nghiệp quản lý game” linh tinh gì đó.
Nói chính xác, Lâm Nhất Tần chẳng phải thích chơi trò chơi, mà là thích ngắm soái ca trong game, đồng thời thấy chơi game cũng vui, nhưng năm tháng còn đi học cùng có vài lần tham gia trận đấu, thật sự không ngờ rằng sau này thất nghiệp mà chuyển từ chơi game nghiệp dư sang chuyên nghiệp. Công việc chủ yếu là mô phỏng động tác, thử nghiệm trò chơi, viết vài trò chơi, cùng đồng nghiệp thảo luận nâng cấp,…
Hoạt động lâu trong cái thế giới ảo mà ngoại trừ những thứ có thể bỏ bụng, những cái khác đều có thể mô phỏng, Lâm Nhất Tần may mắn vẫn giữ được bản chất của thanh niên hiện đại – thực dụng.
Lâm Nhất Tần trích lời: “Đàn ông bộ dạng đẹp để làm cái quái gì? Đến ngân hàng có thể dùng mặt để quét thẻ sao?”
Đương nhiên, đây cũng chỉ là quan điểm của Lâm Nhất Tần.
Tuy rằng thần tượng thật sự đang dần bị thần tượng ảo thay thế (thông cảm cho những người chuyên sống trong thế giới ảo), nhưng dù gì có khuôn mặt đẹp lớn lên vẫn tốt hơn, ví dụ,…ví dụ như…làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.
Vốn Lâm Nhất Tần yêu cầu chọn nửa kia rất đơn giản: độc lập kinh tế, cùng chung sở thích là có thể. Tựa như cha mẹ nàng, không có yêu, chỉ có cùng chung sở thích.
Lâm gia cả nhà có chung một sở thích: du lịch.
Mẹ Lâm thích những nơi lãng mạn, ba Lâm thích xem phong cảnh tự nhiên, Lâm Nhất Tần thích ngắm nhìn cảnh quan di tích, tài nguyên thiên nhiên. Bởi thế Lâm Nhất Tần ngay sau khi nhận được tiền thưởng tháng đầu tiên liền mua một chiếc xe việt dã WILD BOAR JEEP, từ đó gia đình thường xuyên trở thành lữ khách tự do.
Chính vì vậy khi Lâm Nhất Tần một mình lái xe xuyên qua đường hầm vượt biển đến chỗ chim hót véo von, suối chảy róc rách nàng cũng không có kinh hoàng lắm.
****
Đến khi Lâm Nhất Tần một mình lái xe xuyên qua đường hầm vượt biển, đột nhiên phát hiện mình đến nơi thanh u, chim hót véo von, suối chảy róc rách, nàng cũng không có kinh hoàng lắm.
Đây thật là nơi cảnh đẹp như tranh…
Lâm Nhất Tần nhìn lại, trạm thu phí đầu đường hầm đã biến mất tăm, chiếc xe jeep Wild Boar ban nãy còn chạy băng băng trên đường quốc lộ giờ nằm im trong rừng cây rậm rạp.
Cánh rừng trước mắt nàng tuyệt đối rộng bề thế hơn cả rừng râm nguyên sinh châu Mĩ. Nàng đã đi qua không ít những khu rừng nguyên thủy, nhưng những làn khói bếp từ xe len lói qua đám cây cũng đủ để nàng xem xét tình trạng hiện tại của mình.
Khói bếp a! Nàng mới chỉ nhìn thấy cảnh tượng này trong công viên mô phỏng thời cận đại cùng tập tranh vẽ. Đây tuyệt đối là làm giả, là mô phỏng. Nhưng mô phỏng đến trình độ này cũng thật tài tình đi. Có công ty mô phỏng nào sẽ có năng lực này?
(Lời editor: Haiz, không lẽ chỉ gần 15 năm nữa mà xã hội đã phát triển rứa sao, đến cả khói bếp cũng phải làm giả…Bội phục trí tưởng tượng của tác giả)
Làm chức nghiệp kĩ thuật, Lâm Nhất Tần vô cùng rõ ràng trình độ kĩ thuật tái hiện cuộc sống trong vòng 20 năm trở lại đây. Nhưng cũng không có khả năng tái hiện giống hệt như cuộc sống chân thật.
Nàng còn nhớ rõ vài năm trước đọc được một tin khoa học: Các nhà khoa học đã thử nghiệm mô phỏng thế giới từ trí nhớ con người, khiến thế giới ảo gần như rất thật, không những có thể thao túng mà còn gây hại rất lớn đối với con người. Nó vốn không có khả năng dân dụng, lại được tiến hành nghiên cứu sâu rộng trong hoạt động quân sự bí mật.
Chẳng lẽ nàng vô tình biết được bí mật quốc gia? Lâm Nhất Tần thật ra chẳng quản nó có hại với mình hay không nữa, cách duy nhất để giữ bí mật chính là lợi dụng xong rồi hủy đi. Nói cách khác, bây giờ thực sự nàng đang gặp nguy rồi.
Vấn đề là nàng nhớ rõ ràng chưa từng nhìn thấy hay xem qua cái gì lạ à, nàng cũng không phải làm việc cho nhưng cơ quan mật vụ.
Không gian tĩnh lặng, không có chút bất thường. Lâm Nhất Tần nhìn qua GPS, không ngoài nàng dự liệu, GPS trống rỗng, điện thoại không có tín hiệu. Nàng lấy ra một chai trà xanh từ tủ lạnh nhỏ dưới hộc xe, vừa đi vừa uống. Ăn uống luôn là thành trì vững chắc cuối cùng cho tinh thần và thể xác con người.
Giày thể thao giẫm nát cỏ xanh cùng vài loài cây bụi nhỏ bé không biết tên, đất cứng rắn nâng mũi giày nhẹ nhàng, gió nhẹ thổi phớt qua đôi gò má. Lâm Nhất Tần thực sự hoang mang. Hoàn cảnh này, từng chi tiết này, từng cảm nhận chân thực này…thực sự là cảnh tượng giả sao?
Nhưng mặc kệ có phải hay không phải, muốn chuyện xưa bắt đầu phải có 3 yếu tố cần thiết: thời gian, không gian, nhân vật. Chỉ có nắm giữ những yếu tố này, trò chơi mới có thể tiếp tục vận hành. Lâm Nhất Tần mắc bệnh nghề nghiệp, chỉ trong chốc lát đã viết ra kịch bản, mặc kệ đánh nhau kịch liệt vẫn là RPG (ai chơi game có hiểu biết giải thích cho mình, khoản này mình mù tịt), có người mới có giang hồ.
Nghĩ vậy, nàng liền cất bình nước, lên xe hướng về phía khói bếp mà đi.
Lúc này, Lâm Nhất Tần còn không biết, cái gọi là giang hồ, kì thực là một giang hồ cực cực lớn bao hàm toàn bộ mọi loại hình trò chơi.
Tốt lắm, các vị đồng chí có kinh nghiệm đều biết rõ, nếu bạn học Tiểu Lâm gặp phải những người dân địa phương diện mạo đều bình thường, họ chính là những RPG hướng dẫn trò chơi.
Nếu nàng gặp phải những tên trọm cướp hung tàn sài lang hổ báo, họ chính là đội tạp binh đang bắt đầu huấn luyện trong trò chơi đánh nhau kịch liệt. Nếu nàng gặp một đám binh lính đang giao chiến, kia thật có thể là loại trò chơi trí tuệ dạy mưu lược.
Nếu nàng gặp được một soái ca đang cứu người trong nguy nan, kia chính là nam chính hoặc nam phụ trong trò chơi luyến ái.
Nếu nàng nhặt được một tiểu chính thái hay tiểu loli vô cùng vô cùng đáng yêu, vậy đó chính là nhân vật chính của trò chơi nuôi trẻ nhỏ.
Lấy đây suy luận thì…
Có thể thấy được quá trình đi của Lâm Nhất Tần là không còn từ gì có thể diễn tả, chỉ có thể gói gọn trong cụm từ “sét đánh”.
Lâm Nhất Tần trên đường đi cứ ngỡ mình là người hại nước hại dân. Nàng quả thật chạy đến chỗ khói bếp, vượt qua n chướng ngại vật, liên tục gặp nhưng thôn xóm, gặp rất nhiều thôn dân thiện lương thuần phác, gặp đàn trộm cướp như sói như hổ, gặp cả nhưng nam nhân khuôn mặt mơ hồ chẳng biết có tính là soái ca không.
Đương nhiên bọn họ phản ứng khoa trương cũng không khác gì trong kịch phim truyền hình, hoặc hét lên một tiếng “Yêu quái” rồi bỏ chạy, hoặc không kịp kêu một tiếng mà té xỉu, hoặc gào lên “Yêu nghiệt” rồi thúc ngựa chạy ra xa, hoặc quỳ xuống mà vái lấy vái để. Nàng thực sự hoài nghi bọn họ có phải diễn viên chuyên nghiệp? Phản ứng cũng thật thái quá đi!
Hơn hai giờ sau, Lâm Nhất Tần đem xe dừng lại ở một sơn cốc nho nhỏ, kiểm kê đồ đạc kiếm được: hoa màu cùng bánh bao, hai tấm da động vật không biết dùng làm gì, vài bộ quần áo không phân rõ nam nữ, vài đôi giày cao thấp khác biệt.
Lâm Nhất Tần lâm vào khốn cảnh: nàng phát hiện đây là cổ đại, tuy rằng muốn tìm hiểu rõ bối cảnh cùng nhiệm vụ chính, nhưng hiện thời nàng một thân quần áo lố lăng thực sự không có can đảm lẫn vào đám người hỏi thăm. Loài người đối phó yêu nghiệt thường có hai thủ đoạn: nếu cường hãn hung tàn thì phục tùng cung cấp nuôi dưỡng, nhược bằng yếu thế dịu ngoan liều chịu bị thu phục. Bạn học Tiểu Lâm rõ ràng thuộc loại sau. Chỉ có an ổn ở trong Wild Boar nàng mới yên tâm.
OMG, đám trộm cướp ban nãy dám bắn tên vào xe nàng. Nếu không phải xe có vỏ bọc chống đạn, cái xe yêu quý của nàng giờ đã rỗ mặt rồi.
Lâm Nhất Tần do dự, dựa theo một loại tình huống thường thấy, nên thay đổi trang phục, dung nhập đám người, hỏi thăm tin tức rồi tìm đường lui. Nhưng nàng không có can đảm cũng luyến tiếc rời chiếc xe của mình a. Chẳng lẽ lại theo đường ác ma, mượn xe giả thần giả quỷ lừa gạt thôn dân, hưởng quyền lợi nữ vương sao?
Một đêm này, Lâm Nhất Tần trong lúc còn hoài nghi giữa cảnh chân thật và ảo cảnh, đã ngủ thϊếp đi trong do dự.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất Tần quyết định điều tra mọi thứ xung quanh rồi tính đường trở ra sau.
Năm 2027, nàng mua một chiếc xe việt dã, màu xanh lục, dáng vẻ cồng kềnh, để tiện cho việc quan sát tự nhiên liền được trang bị lớp vỏ ngụy trang. Bên trong xe có nút khởi động chế độ xem toàn cảnh bên ngoài, nhưng xe không thể tàng hình (loại xe tàng hình rất đắt đó), bất quá nếu như ở rất xa thì không thể nhìn thấy xe này được. (Tiểu Lâm, cao thủ giang hồ ai nấy đều có mắt cú vọ nha).
Cần khởi động nhận diện bằng vân tay, xe chạy bằng năng lượng mặt trời cùng nhiên liệu hóa học, bọc bằng vỏ chống đạn, vỏ dày có thể chịu được 10 phút đi dưới nước, cần thiết cho việc qua sông. Bình thường chỉ cần năng lượng mặt trời là điều khiển được, riêng khi chạy ở tốc độ cao cùng lặn nước thì cần nhiên liệu hóa học để nâng lên.
Khả năng vượt dốc cao, chịu chấn động tốt, ở khu vực bằng phẳng có thể vững vàng tiến tới. Thêm nữa, xe có thể mở rộng thành lều trại kiểu nhỏ, chứa tối đa 3 người.
Chiếc xe này có thể tính là sản phẩm hạng trung, đồ kĩ thuật cùng vỏ chống đạn cũng không phải loại tiên tiến nhất, là đồ quân dụng đã đào thải. Trong đại đa số các xe đều sử dụng động cơ lục sắc năm 2028, chỉ có xe việt dã sẽ trang bị nhiên liệu hóa học hỗ trợ. Cả nhà sau khi nghiên cứu kĩ càng đã lựa chọn xe loại Wild Boar bền bỉ lại thực dụng này. Lâm Nhất Tần vô cùng thích chiếc xe này.
Xe còn trang bị them đồ điện: một tủ lạnh nhỏ, một máy hâm nóng đồ ăn, thiết bị nghe nhìn, GPS, bộ động cơ năng lượng mặt trời
Đi đường trên xe luôn mang theo vật dụng cần thiết: máy chơi game, di động (không tín hiệu, chỉ có thể làm đồng hồ), bộ sửa xe tạm thời, bộ đồ câu cá, bình nước, hòm thuốc (thuốc trị thương Vân Nam, băng keo cá nhân, thuốc chống cảm mạo, đau bụng), thảm điện, bao ấm tay, ô che nắng, kính râm, hai cái khăn mặt, một bịch băng vệ sinh có cánh. Đồ ăn có 2 bình trà xanh, 1 ly trà sữa, nửa hộp cà phê, nửa bình vitamin, 2 cái bánh mì nhỏ, nửa thanh chocolate, một bộ đồ hóa trang (kem chống nắng, thỏi son, lược)
Tổng kết lại, mặc kệ đây là không gian ảo vẫn là thế giới thật, bạn học Lâm tuyệt đối có thể sống sót được. Hoặc là tự nhận là yêu nghiệt trời giáng, ham mê cường quyền nhận là ma tôn, hoặc nhân đạo hơn, tình thương cao cả có thể tự nhận là sứ giả của thần.
Đáng tiếc, Lâm Nhất Tần chính là người không có sở trường gì đặc biệt.
Khi Lâm Nhất Tần còn đang loay hoay ở khe núi, quyển sách Ỷ Thiên Đồ Long Ký còn chưa có bắt đầu, nhưng bánh xe vận mệnh đã bắt đầu lặng lẽ quay, cuốn theo cả số phận vị khách mời mới tiến đến thế giới.
Mười ngày sau, Lâm Nhất Tần ăn hết chiến lợi phẩm lần đầu xuất động, liền lấy hết dũng khí (mà thực sự là do cuộc sống bức bách), liền thay quần áo xuất động.
Nửa ngày sau, nàng trở lại bên Wild Boar với tình hình rõ ràng hơn.
Thông tin tìm hiểu được như sau: hiện tại là triều Nguyên, không biết hoàng đế nào đang trị vì (hai mươi năm nay ngôi vua đã thay đổi nhiều lần), thế gian gần đây thật loạn. Nơi đây là Sơn Tây, theo hướng nam đi thêm bảy trăm dặm chính là Biện Lương.
Lâm Nhất Tần dựa vào chút kiến thức lịch sử ít ỏi cũng đủ nhớ rõ thời Hậu Nguyên kéo dài không lâu, hoàng đế đời cũng đổi rất nhiều người, Biện Lương là tên cũ của Khai Phong, thời Hậu Nguyên cũng xem như phồn hoa. Nàng nhớ lại bản đồ Trung Hoa, quyết định đến xem thủ phủ thời ấy, hệ số an toàn có thể cao.
Giờ Tiểu Lâm đã khẳng định đây không phải thế giới ảo. Vậy đây là xuyên không sao? Không gian văn vẫn là huyền huyễn? Lâm Nhất Tần đầu tiên đã loại trừ trường hợp xuyên về lịch sử, lí do rất đơn giản – Nơi này mọi người đều nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
Khi nàng ngồi trên Wild Boar thắt dây an toàn, một cảnh tượng rõ ràng mang theo đáp án xuất hiện.
Một bóng nguời màu xanh lảo đảo lao vào sơn cốc, theo sau là vài nhân sĩ đang dốc toàn lực truy đuổi, tay cầm bảo kiếm, miệng không ngừng hô quát. Lâm Nhất Tần đơ người mất 2 giây, trong não hiện lên hai chữ thật to: Võ hiệp!
Lại là bốn chữ: Kinh thiên động địa
Kỳ thực nàng xem xét thời gian vẫn còn nhiều, liền mặc kệ kẻ truy người trốn, lái xe đi tiếp, nhưng đúng lúc này, xe việt dã liền đứng lại như bị điểm huyệt.
Lâm Nhất Tần thở dài, haiz, nên tới vẫn là tới.
Nàng mở cửa xe, hướng về phía người mặc áo xanh, vô cùng có thành ý mà hô to: “Mau lên đây”
Tình cảnh cứu người kinh điển, vừa bình thường lại vừa cảm động, trong đó thể hiện cảm xúc đồng tình, khẳng khái trượng nghĩa cùng với phẩm chất thiện lương lâm nguy không sợ. Theo lý thường, người mặc áo xanh phải lập tức lên xe, chờ chốn thoát xong lại nhìn diện mạo của hắn, đánh giá xem hắn là nam chính hay nam phụ, xem xét một chút xem có phát hiện tình tiết trọng yếu của chuyện xưa không.
Nhưng mời quan sát lại tình huống cụ thể của hai bên. Một nữ nhân bình thường ngồi trên chiếc xe việt dã phổ thông, một đám võ lâm nhân sĩ bình thường đang tranh cãi.
Được rồi, nếu chuyện này phát sinh ở năm 2028, tình cảnh này có thể đổi thành như vậy: bạn đang điên cuồng chạy trốn một đám lưu manh đáng khinh đuổi theo, đột nhiên một ánh sáng lóe bạc sáng rọi từ UFO dần dần đứng trước mặt bạn, bên trong có một ET ánh mắt thiện lương đối với bạn vô cùng thành ý mà kêu lên: “Mau lên đây!”
Vậy bạn sẽ lựa chon cùng lưu manh chạy trốn? Hay cảm kích ET vì ngày tận thế của vũ trụ mà cưỡi UFO cùng hướng về hướng mặt trời mà bay?
Được rồi, nếu là người phải chọn chính là tác giả ta, ta khẳng định lựa chọn cái trước.
Nhưng mà, nhân sĩ võ lâm cùng dân chúng phổ thông có nhiều khác biệt, trừ bỏ võ công, chính là tố chất dũng mãnh. Bởi vậy không thể lấy tiêu chuẩn người thường đánh giá.
Người mặc áo xanh đột nhiên cười hì hì, quay đầu nói với mấy đại hán: “Các người từ đại đô luôn đuổi mấy ngàn dặm theo ta, ta cũng đả thương sáu người các ngươi, đến tận đây cũng như đèn đã cạn dầu, thay vì cùng chết dưới tay bọn có săn cho triều đình các ngươi, không băng làm mồi cho yêu quái có vẻ thú vị hơn.”
Hắn dùng khẩu khí không lo nghĩ gì mà nói cho địch nhân biết, tựa hồ không phải nói chính bản thân mình mà đang bàn về một vật tế phẩm nào đó chuẩn bị làm thức ăn cho quái vật, lại dùng bước chân thoải mái như dạo hội xuân chơi lễ đạp thanh mà bước lên xe, thản nhiên ngồi xuống.