Bốn chữ cuối cùng, Hứa Tinh Lạc nhấn mạnh rất rõ ràng.
"Cậu......." Tống Thanh Chấp cắn răng, rõ ràng trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng vẫn cứ phải nhịn xuống tính khí, cậu hít sâu một cái giải thích: "Tôi đã nói tôi không có ý đó, hơn nữa cũng đã xin lỗi cậu rồi."
Chuyện này cứ thế bỏ qua không tốt sao?
"Cậu xin lỗi thì tôi phải nhận sao?" Hứa Tinh Lạc trợn tròn mắt.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Tống Thanh Chấp trợn mắt, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng không dám bộc lộ, tuy nhiên, cậu chỉ có thể giữ vững ánh mắt như vậy trong ba giây, qua ba giây, cậu chỉ có thể kiên trì dám nhìn cằm Hứa Tinh Lạc cằm.
"Cậu hỏi như vậy thì có phải đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận sự trừng phạt của tôi rồi chứ?" Giọng điệu của Hứa Tinh Lạc rất nguy hiểm nói, lúc này hai tay đã chống quay vai Tống Thanh Chấp, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa cánh tay.
Trong nháy mắt, Tống Thanh Chấp cảm thấy bản thân chỉ cần một lời nói của Hứa Tinh Lạc đã nóng bừng cả người, điều này khiến cậu thấy rất xấu hổ, tại sao vậy chứ?
"Cậu nói đi." Cậu ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng.
Cậu tự nhủ rằng chỉ cần không quá phận thì sẽ đồng ý.
Nhưng chắc là sẽ không ghê gớm lắm đâu nhỉ.
Hứa Tinh Lạc không giống người sẽ từ bỏ cơ hội đâu.
"Vậy cậu nghe đây." Ghé sát cậu hơn, Hứa Tinh Lạc nghiêng đầu qua nhìn đôi mắt của anh: "Vẫn luôn là ông đây chủ động hôn cậu, lần này đến cậu chủ động hôn tôi."
Tống Thanh Chấp: "Cái, cái gì?"
Nam sinh dán chặt cái gáy vào tường cho rằng mình nghe lầm, trừng phạt của Hứa Tinh Lạc chính là cái này sao?
"Ừ." Hứa Tinh Lạc nhắm mắt lại nói: "Hôn đi tôi sẽ tha thứ cho cậu."
"......" Tâm trạng của Tống Thanh Chấp phức tạp đến nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức cắn miệng mình, kiềm chế giơ tay lên.
Đáng giận.
Cậu đưa tay vòng qua cổ Hứa Tinh Lạc, sau đó như đối phương mong muốn, nặng nề hôn lên môi hắn.
Cùng lúc đó, tim cậu bật mạnh đến mức dường như muốn nhảy ra ngoài.
Trong lòng Hứa Tinh Lạc, cho dù Tống Thanh Chấp có thể chấp nhận việc ôm hôn hắn, nhưng với tính cách kiêu căng lại lụy tình thì chắc chắc không thể quên mối tình đầu nhanh như vậy để chủ động ôm hôn lấy hắn.
Cơ mà......
Hắn thấy hình như mình đã đánh giá cao sự chính trực của học sinh giỏi rồi, đối phương để được tha thứ, không nói đến câu thứ hai đã quàng lấy cổ hắn hôn lên.
Đây chắc là thịt mỡ giao tới cửa rồi, Hứa Tinh Lạc nghĩ thế nào cũng không có lí do từ chối, từ kinh ngạc thành đảo khách thành chủ, ôm lấy người đè vào tường, để người kia cảm nhận sự hoang dã là thế nào.
Trong khoảng khắc lưng Tống Thanh Chấp va vào tường, cả người cậu run lên, sau đó hơi thở dường như bị bóp nghẹt, cậu vừa căng thẳng vừa sợ hãi, đây là phản ứng thực sự khi không biết nên làm gì tiếp.
Mà rõ ràng biết là nguy hiểm, Tống Thanh Chấp bị vây hãm bên trong vẫn mặc kệ Hứa Tinh Lạc muốn làm gì thì làm mà không hề có chút ý định phản kháng, không những vậy, cậu còn coi Hứa Tinh Lạc như chỗ dựa, ôm lấy hắn thật chặt không muốn buông ra.
"Ngoan thế ư?" Phản ứng này nằm ngoài dự liệu của Hứa Tinh Lạc, hắn tắm tắc, còn tưởng rằng Tống Thanh Chấp khó chiều lắm: "Ngoan xinh yêu ơi." Cậu chàng đầy ý da^ʍ ngậm lấy vành tai học sinh giỏi, trầm giọng thì thầm: "Để tôi hết giận, cậu có thể làm tất cả mọi thứ ư?"
Khuôn mặt Tống Thanh Chấp đỏ bừng: "Im miệng."
Cậu không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, cậu chỉ cảm thấy... việc mình luôn thích là người đưa ra quyết định đã có một sự thay đổi lớn và dường như những chuyện thế này chỉ có thể làm theo sự dẫn dắt của người kia.
"Bớt nhảm đi." Khuôn mặt đẹp trai cũng học sinh ngoan cắn môi nói nhỏ: "Tôi đã làm theo lời cậu nói."
"Nhưng vẫn chưa đủ." Hứa Tinh Lạc siết chặt cánh tay ngăn cản đối phương, thản nhiên nói.
"Cậu đừng có đi quá xa......" Tống Thanh Chấp cắn răng, sau đó nghe được tiếng cười khẽ của Hứa Tinh Lạc bên tai, hơi thở ấm áp phả vào khiến ngón chân cậu vô thức cuộn tròn.
"Chúng ta như vậy xem như là tán tỉnh nhau đúng không? Hửm?" Hứa Tinh Lạc hôn hôn cậu: "Chấp ca."
Bị sàm sỡ tới mức này, Tống Thanh Chấp không chỉ có đỏ bừng mặt mà ngay cả hốc mắt cũng im lặng đỏ lên, người nọ sao có thể...... dùng cách xưng hô đấy để trêu chọc chứ, tuyệt đối là cố ý: "Đừng có gọi tôi như vậy."
Hứa Tinh Lạc chắc gì đã nhỏ tuổi hơn cậu, gọi vậy kỳ quá đi.
"Vậy cậu muốn gọi thế nào?" Hứa Tinh Lạc nói, sau đó lại lầm bầm: "Bỏ đi, hôn cho đủ đã rồi tâm sự với cậu tiếp."
"Nè......" Tống Thanh Chấp hoảng hốt, chỉ là cậu chưa kịp thốt ra câu kháng nghị gì đã bị nụ hôn như che trời lấp đất của Hứa Tinh Lạc đánh úp lại, vô cùng bá đạo, hoàn toàn không có cơ hội cho cậu thốt nên lời nào.