Nếu bạn thay đổi vì định kiến của người khác, thì đó tuyệt đối không phải tình yêu chân thành.
Ôi! Tình yêu là ngọn hải đăng tồn tại mãi mãi, dù ngày tận thế có đến thì nó vẫn sẽ đứng vững.
Những người phản bác tôi đều là những kẻ tội nghiệp, những kẻ chưa bao giờ được yêu thương.
Trong khoảng khắc Hứa Tinh Lạc đọc, Tống Thanh Chấp liền chịu thua, giọng điệu của anh chàng này mà nói không có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực này thì đúng là không thể tin được.
Nếu gỡ khẩu trang xuống, có lẽ thính giác sẽ được thỏa mãn ở một tầm cao hơn.
"Có nghĩa gì thế?" Sau khi Hứa Tinh Lạc đọc xong, Tống Thanh Chấp có hơi tò mò, nghe giống như đang ca tụng gì đó.
"Chửi những kẻ không hiểu tình yêu." Hứa Tinh Lạc nói: "Được chưa, tôi làm bài tiếp nhé." Hắn đưa điện thoại cho Tống Thanh Chấp, cúi đầu làm bài.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Shakespeare...... Đệt.......
Sau khi kiểm tra bản dịch, má Tống Thanh Chấp nóng bừng.
Làm bài một hồi, Hứa Tinh Lạc đặt bút xuống, đặt tay lên bàn, ghé người tới đẩy Tống Thanh Chấp ngã xuống đệm.
"Làm......gì đấy?" Tống Thanh Chấp hít một hơi khí lạnh, ánh mắt hơi hốt hoảng, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ trước sự hung hãn của đối phương: "Tôi tới để dạy kèm cho cậu, không phải......"
"Nhưng cậu cứ quyến rũ tôi." Hứa Tinh Lạc nhìn xuống từ trên cao, trong mắt ánh lên vẻ dữ tợn, kéo khẩu trang che vết thương xuống và hôn câu mà không nói một lời.
"Tôi...... Không...... Ưʍ......" Tống Thanh Chấp muốn nói cũng không nói được, cậu thật sự không hề quyến rũ Hứa Tinh Lạc, tất cả đều là hiểu lầm.
Tuy nhiên, khi bị sức nặng và mùi hương của Hứa Tinh Lạc vây quanh, loại cơn nghiện khó tả đó đã ăn mòn lý trí Tống Thanh Chấp.
Chỉ là tham lam nhiệt độ cơ thể của người khác, chỉ thế mà thôi.
Một chút tỉnh táo cuối cùng nói cho Tống Thanh Chấp biết, đây chỉ là trò chơi của cậu chàng độ tuổi thiếu niên, tò mò được thân mật với người khác.
Cứ như vậy đi......
"Hửm?" Hứa Tinh Lạc nhướng mày, rốt cuộc cũng chủ động à?
Cảm nhận được người nhát gan vốn bị động cuối cùng cũng bắt đầu phản ứng và tấn công, sự thân mật giữa hai người càng trở nên nóng bỏng hơn, Hứa Tinh Lạc càng trở nên nhiệt tình......
Phòng đơn nhỏ lạnh lẽo và chật chội dường như đã bị nhiễm chất độc ấm áp.
"Chậc, cậu chủ động khiến tôi nóng bừng luôn đấy cục cưng."
Tống Thanh Chấp: "......"
Cậu xấu hổ đến mức không còn sức đáp lại câu này.
Do khóe miệng Hứa Tinh Lạc có vết thương, lúc Tống Thanh Chấp hôn hắn cũng cảm nhận được, nhưng lúc sát mặt không nhìn rõ, chỉ hỏi: "Khóe miệng cậu bị sao vậy?"
"Đau, đừng đυ.ng vào." Hứa Tinh Lạc nói: "Không sao đâu, cậu không liếʍ thì không sao hết."
Tống Thanh Chấp đùng một cái lại đỏ mặt: "Ừ......"
Vốn tưởng rằng cậu chàng nãy thỏa mãn cơn nghiện xong sẽ vui vẻ đi học, không ngờ rằng người nọ cứ dán vào người cậu mãi cho tới khi có người gõ cửa.
"Có người gõ cửa kìa." Tống Thanh Chấp đẩy đẩy đối phương.
"Shipper đấy." Hứa Tinh Lạc hơi khó chịu khi bị chen ngang, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy: "Được thôi, không để cậu đói được."
Nếu không phải sợ Tống Thanh Chấp đói thì hắn làm tiếp được.
Trọng lượng trên người rời đi, hai mắt Tống Thanh Chấp mê mang, một lúc sau, cậu đưa tay che mặt, bởi vì vữa nãy hai người họ dường như đã lên luôn.
Hứa Tinh Lạc cầm cơm hộp quay về, dọn sơ mấy thứ trên bàn Tống Thanh Chấp: "Ăn rồi làm tiếp."
"Ừ." Trên mặt cậu chàng vẫn đỏ bừng, nhỏ giọng đáp, rồi ho nhẹ một tiếng mới ngồi dậy từ trên giường, bỗng cảm thấy may mắn khi mình vẫn còn đang mặc đồng phục, đủ rộng để có thể ngăn cản một số điều xấu hổ: "Hứa Tinh Lạc, bình thường cậu đều gọi cơm ngoài à?"
Cậu cảm thấy mình phải nói gì để đánh tan bầu không khí ái muội này, không thì xấu hổ lắm.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu thì thấy vết bầm bên khóe môi Hứa Tinh Lạc.
"Mặt cậu bị sao thế?" Tống Thanh Chấp vừa nhìn thấy khuôn mặt Hứa Tinh Lạc bị thương liền cau chặt mày, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Cậu đánh nhau à?"
Hứa Tinh Lạc sờ mặt mình, trả lời vấn đề này trước: "Ừ, tối hôm qua đánh một trận với đám trẻ trâu kia." Sau đó mới trả lời câu hỏi đầu tiên của Tống Thanh Chấp: "Đương nhiên. Cậu thấy chỗ này của tôi giống chỗ có thể nấu cơm được sao?"
Cho dù có thể nấu cơm thì hắn cũng không nấu.
"Sau khi tôi đi thì bọn họ vẫn đi theo để đánh cậu sao?" Mặt mày Tống Thanh Chấp lạnh lẽo, toàn bộ tâm tư để ý khuôn mặt của Hứa Tinh Lạc, nào còn rảnh quan tâm đến chuyện khác.
"Đúng vậy, năm người hội đồng tôi." Hứa Tinh Lạc còn chẳng thèm để ý: "Nhưng bọn họ cùi bắp lắm, không phải đối thủ của tôi."
Tống Thanh Chấp: "......"
Vẻ mặt của Tống Thanh Chấp rất khó coi, không tự chủ được nắm chặt tay, muốn nói rồi lại thôi.
Tính cách lạnh lùng ít nói khiến cậu không thể thốt ra lời nào khó nghe.
"Nếu bây giờ cậu nói câu " đcm nó" thì tâm trạng cậu sẽ tốt hơn nhiều đó, không tin thì cậu thử đi." Hứa Tinh Lạc nhìn cậu, vừa dọn bàn vừa nở nụ cười nhẹ, rõ ràng là rất hiểu rõ cậu đang nghĩ gì.