Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không

Chương 10: Giành lại

Hai người ngồi trong khu nghỉ ngơi ở tầng 15.

Nhan Ý mở danh bạ điện thoại, lần lượt gọi cho các nhân viên của đoàn phim “Hát Vang”. Người đầu tiên là đạo diễn Đặng Kỵ, Nhan Ý gọi hai cuộc nhưng không ai bắt máy, gọi tiếp thì đầu dây bên kia báo đã tắt máy.

Cậu bị chặn rồi.

Nhan Ý mím môi gọi cho những người khác. Kết quả, nếu không máy bận thì cũng bắt máy nói ‘không rảnh’.

Ai không có Wechat thì cậu móc nối qua điện thoại, còn ai có Wechat thì cậu nhắn tin trong đó. Nhan Ý không hỏi đối phương có online không, mà vào thẳng vấn đề rằng mình muốn đề cử diễn viên cho đoàn phim. Nhưng đám người đó, kẻ thì rep chậm, kẻ thì cười nhạo cậu đã sa cơ lỡ vận mà vẫn có nghệ sĩ theo à? Kèm theo đủ lời châm chọc mỉa mai. Mà người khiến Nhan Ý cảm nhận rõ lòng người ấm lạnh nhất là phó đạo diễn casting.

Lúc Nhan Ý còn là quản lý của Khâu Mộ Thần, gã nhiệt tình với cậu vô cùng, giờ nghe cậu muốn đề cử người mới vô danh thì hỏi thẳng cậu nỗ lực như vậy có phải là vì kỹ năng giường chiếu của người nọ tốt lắm không, Nhan Ý khen thì không đáng tin, phải cho gã nếm thử mới được.

Ba năm qua Nhan Ý chứng kiến không biết bao nhiêu góc khuất trong giới showbiz, mà nói đâu xa, chẳng ít lần cậu thấy Vương Dương đưa các ngôi sao nhỏ lên giường của đám nhà đầu tư, nhưng giờ đây chính tai mình nghe được vẫn dằn không đặng mà giận run.

Nhìn giao diện Wechat yên ắng ảm đạm, Nhan Ý càng hiểu rõ tình người bạc bẽo cỡ nào. Cái cảm giác bị người khác khinh thường đó, còn khó chịu hơn cả khi cậu chỉ là trợ lý bình thường.

“Làm sao bây giờ A Túc ơi, bọn họ chuẩn bị ký hợp đồng rồi, nhưng tôi chưa liên lạc được với đạo diễn.”

Nhan Ý tưởng chỉ cần liên lạc với đạo diễn là cậu có thể thuyết phục đối phương thêm lần nữa, giành cho Tạ Túc một suất thử vai, mà giờ xem ra, dù cậu liên lạc được thì người ta cũng không đếm xỉa tới cậu đâu.

“Đừng lo quá, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” Tạ Túc đáp.

Chất giọng bình tĩnh của Tạ Túc làm dịu đi cơn nôn nóng trong lòng Nhan Ý.

Nếu trước kia Nhan Ý là tiền bối dẫn dắt Tạ Túc, thì giờ đây Tạ Túc lại chỉ bảo cậu như một người anh trai, giúp cậu làm nguội đầu mặc cho mới bị người ta chế nhạo gây khó dễ.

Chắc do Nhan Ý biết Tạ Túc rất tài giỏi, biết Tạ Túc sẽ luôn ở bên cậu, hoặc do câu nói “chúng ta cùng nhau” kia của đối phương mà tận đáy lòng cậu hiểu được rằng bản thân không còn phải chiến đấu một mình như trước kia nữa.

Nhan Ý hớp mấy ngụm nước trong bình giữ nhiệt, mở điện thoại xem tư liệu về đoàn phim mà mình đã từng tỉ mỉ sắp xếp chỉnh sửa, đọc tới đoạn thông tin đạo diễn và những ghi chép về nhân vật trong kịch bản, cậu bỗng đứng bật dậy.

Tạ Túc bị Nhan Ý kéo vào một phòng luyện tập không người.

Nhan Ý nói về thiết lập của nam chính trong “Hát Vang”, sau đó kể lại những phân cảnh khó nhằn nhất nhưng cũng là thời khắc huy hoàng nhất của nhân vật chính, là khúc cao trào đặc sắc nhất trong cả bộ phim cho Tạ Túc nghe.

Đây là cảnh quay quan trọng nhất trong buổi thử vai của Khâu Mộ Thần, Nhan Ý đã cùng cậu ta luyện tập vô số lần, tình tiết lẫn lời thoại đã thuộc như cháo.

“A Túc, anh chuẩn bị chút rồi diễn đoạn này, tôi tới văn phòng tìm máy quay phim với Ipad.”

Đạo diễn Đặng Kỵ của “Hát Vang” coi trọng nhất là kỹ năng diễn xuất, cực phản cảm với những lưu lượng chỉ có bề ngoài mà không có thực lực, tuy nhiên do áp lực từ phía nhà đầu tư mà anh ta không thể không cân nhắc tìm cách cân bằng giữa lưu lượng và thực lực, đây cũng là một trong những lý do Nhan Ý có thể giúp Khâu Mộ Thần giành được vai diễn này.

Khâu Mộ Thần nổi tiếng nhanh không phải vì gương mặt mà nổi nhờ đóng vai phụ, so với đám lưu lượng thì kỹ năng diễn xuất của cậu ta cũng ở mức khá rồi. Có điều đạo diễn vẫn chần chừ chưa chịu ký hợp đồng, lần nào gặp Nhan Ý cũng để ý nét mặt anh ta, không khó nhìn ra sự cam chịu trong lòng đó.

Đối với anh ta, Khâu Mộ Thần chỉ là diễn viên xoàng, bỏ thì thương vương thì tội, anh ta không ưng Khâu Mộ Thần nhưng lại không kiếm được người nào tốt hơn cậu ta nên đành để “thằng chột làm vua xứ mù”[1] vậy.

[1] Thằng chột làm vua xứ mù là câu tục ngữ có ý nói khi ở trong một tập thể kém cỏi, một người có chút ít năng lực cũng sẽ được coi trọng.

Nếu giờ xuất hiện một người có kỹ năng diễn xuất khiến anh ta phải trầm trồ tán thưởng thì mọi chuyện sẽ khác. Huống chi, người đầu tư chính hiện giờ đã là công ty Diệu Nhật rồi.

Vương Dương chọc tức Nhan Ý đắc ý bảo công ty giải trí Diệu Nhật đã tăng vốn đầu tư, không ngờ giờ phút này lại biến thành cơ hội để cậu xoay chuyển tình thế, Diệu Nhật coi trọng nhất là chất lượng phim, đội marketing truyền thông rất mạnh nên chẳng bao giờ sợ flop.

Cậu muốn quay lại cảnh diễn xuất của Tạ Túc, sau đó trực tiếp đi gặp và cho đạo diễn xem, mấu chốt để thành công nằm ở màn biểu diễn của Tạ Túc có gây được ấn tượng với đạo diễn hay không.

Cậu tin nhất định có thể.

Nhan Ý ôm máy quay phim và Ipad trở về, nói ý tưởng này với Tạ Túc.

Tạ Túc nhướng mày, “Đây cũng là cách hay, có điều sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cậu.”

Cậu ta nói thẳng: “Cậu sẽ bị nói là tiết lộ kịch bản, chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, nếu đoàn phim muốn truy cứu e rằng phiền lắm đấy.”

“Không sao đâu mà.” Nhan Ý trả lời theo thói quen rồi thoáng khựng, có nỗi ấm áp chảy trong lòng, cậu nói tiếp: “Hy vọng ‘báu vật A Túc’ sẽ xoa dịu được sự bất mãn của đoàn phim với tôi nhé.”

Tạ Túc chỉ đắn đo trong tích tắc, “Tôi sẽ cố gắng hết sức, thời gian gấp rút, chúng ta bắt đầu thôi.”

“Ừm.”

Nhan Ý cầm máy quay phim tìm góc đẹp nhất, Tạ Túc nhập vai trong vòng một nốt nhạc. Trong cảnh quay này, nam chính đã nhảy vọt từ đáy xã hội lêи đỉиɦ kim tự tháp, hoàn thành sự thay đổi lớn lao nhất cuộc đời.

Nhan Ý biết Tạ Túc diễn tốt, chẳng cần tới danh hiệu ảnh đế, khi xem trailer điện ảnh thì cậu đã biết Tạ Túc sinh ra để làm diễn viên rồi.

Một sinh viên khoa tài chính, tình cờ được đạo diễn coi trọng mà tiến vào giới giải trí, không trải qua bất cứ trường lớp đào tạo nào, tài năng trời sinh của cậu ta gây chấn động màn ảnh rộng, có thể nói là ông trời ban cơm ở Hoành Điếm[2].

[2] Hoành Điếm hay phim trường Hoành Điếm (tiếng Trung: 横店影视城) là phim trường tọa lạc ở trấn Hoành Điếm, huyện Đông Dương, thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là phim trường rộng nhất thế giới. Tập đoàn Hoành Điếm do Từ Văn Vinh sáng lập là đơn vị sở hữu phim trường này. “Ông trời ban cơm ở Hoành Điếm” ở đây có thể hiểu là Tạ Túc cực kỳ có tài năng ở lĩnh vực diễn xuất, đến nỗi ông trời cũng phải ưu ái mà ban phát đồ ăn.

Nhưng khi tận mắt xem Tạ Túc diễn, Nhan Ý vẫn phải thảng thốt.

Sau khi Tạ Túc sống lại, tài năng được mài dũa thêm lần nữa, kỹ thuật diễn càng thêm vẹn tròn. Lối diễn xuất mạnh mẽ lại tự nhiên, mỗi một tia sáng trong mắt cậu ta đều khiến người ta phải chấn động thán phục, mỗi biểu cảm nhỏ đều làm người xem lưu luyến, gộp hết các chi tiết ấy sẽ hội tụ thành biển lớn, dấy lên cơn sóng lòng mãnh liệt.

Ở chỗ này, Tạ Túc là thần, là nốt thăng trầm trong nội tâm mỗi người.

“Sao lại khóc rồi?” Tạ Túc đứng trước mặt Nhan Ý, duỗi tay lau nước mắt cho cậu.

Động tác của Nhan Ý lại nhanh hơn, cậu giơ tay lau mắt qua loa, xấu hổ nói, “A Túc diễn tốt quá, lâu lắm rồi tôi chưa xem bộ phim nào đến mức bật khóc như vầy.”

Tạ Túc: “Tôi thấy bản này không được, có nhiều chỗ chưa ổn, phải diễn lại lần nữa.”

Nhan Ý: “?”

Trước cái nhìn ngơ ngác của Nhan Ý, Tạ Túc diễn lại lần nữa, giống như lời cậu ta nói là cải thiện dần dần [2], diễn thêm lần nữa sẽ càng tốt hơn.

[2] Nguyên văn là “tiện nhập giai cảnh” (渐入佳境) là một thành ngữ bắt nguồn từ những câu chuyện lịch sử, điển cố có liên quan đến thành ngữ sớm nhất bắt nguồn từ “Tấn thư – Cố Khải Chi Truyền” của Phòng Huyền Linh – một vị quan thời Đường. Ý nghĩa ban đầu của “dần dần tốt hơn” là phần dưới của mía ngọt hơn phần trên, và từ trên xuống dưới, càng ăn thì càng ngọt, sau này ám chỉ sự cải thiện dần dần của tình hình.

Nhan Ý hết chịu nổi, cảm giác như mấy năm nay mình toàn xem phim rác, bèn vội ngăn cậu ta lại, “Sắp trễ rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Tạ Túc đành từ bỏ, còn như chưa đã thèm.

Nhan Ý chuyển video từ máy quay qua Ipad, xong xuôi thì dẫn Tạ Túc ra xe, lén lút chờ người ở bãi đỗ xe để bám đuôi.

“Chúng ta không liên lạc được với đạo diễn Đặng Kỵ cũng không sao, miễn đi theo bọn họ là có thể gặp được.” Nhan Ý nói: “Vương Dương và Khâu Mộ Thần chắc chắn sẽ đích thân đi ký hợp đồng với Đặng Kỵ, bọn họ đặt sẵn nhà hàng rồi tới ngồi chờ trước.”

Ban quản lý nghệ sĩ ở Quan Nguyệt đều được Vương Dương dặn dò như vậy.

Nhan Ý thì thầm: “Chúng ta bám theo họ tới đấy, sau đó ngồi xổm trước cửa chờ đạo diễn Đặng Kỵ.”

Tạ Túc: “…”

Trong suốt sự nghiệp, Tạ Túc chưa từng gặp trường hợp này bao giờ.

Nhác thấy Vương Dương và Khâu Mộ Thần lên xe, vài phút sau Nhan ý mới đuổi theo, chạy một đoạn thì cậu đã biết Vương Dương muốn đến nhà hàng nào nên không cần phải bám sát nữa.

Sau khi xuống xe, cậu kéo Tạ Túc ngồi xổm dưới gốc cây ở đối diện nhà hàng để chờ người.

Nhan Ý đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa thấy một chiếc xe màu trắng rẽ vào là lập tức chạy vọt lên, “A Túc, anh đứng đây chờ tôi!”

Tạ Túc nhìn cậu đội nắng xông ra, nhìn cậu tươi cười nói chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất đang mất kiên nhẫn, nhìn cậu đuổi theo đạo diễn, giơ ipad cho đối phương xem, trong lòng ngổn ngang trăm loại cảm xúc.

Cậu ta bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nói mình muốn vai diễn này với Nhan Ý, Tạ Túc hối hận vô cùng. Rõ ràng chỉ cần chờ phim điện ảnh công chiếu, chẳng đầy một tháng là cậu ta sẽ được nhận những kịch bản chất lượng rồi.

Nhìn Nhan Ý thế này, cậu ta thật sự chịu không nổi.

Dù cho bao tháng ngày trước kia cậu vẫn luôn như thế, dù cho nó đã trở thành thói quen.

“Đạo diễn Đặng, xin anh cho tôi năm phút, chỉ năm phút thôi!”

Nhan Ý không màng đến ánh mắt khinh thường của nhà sản xuất, giơ Ipad đã mở sẵn ra trước mặt đạo diễn Đặng, động tác trên tay đồng bộ với bước chân bên dưới, bảo đảm đối phương có thể vừa đi vừa coi được.

Đặng Kỵ vốn không có kiên nhẫn, nhưng khi coi người đang diễn trong video thì anh ta sửng sốt, ánh mắt không dứt ra được nữa.

Nhan Ý cầm ipad vào thang máy với họ, để đạo diễn tiếp tục xem.

Khoảnh khắc Đặng Kỵ nghe câu thoại đầu tiên của Tạ Túc, lập tức kích động mà giật Ipad trong tay Nhan Ý.

Nhan Ý trộm thở phào, “Đạo diễn Đặng, bên trong Ipad vẫn còn video các phân cảnh khác để cho anh có thể xem xét thật kỹ càng.”

Ngoại trừ clip diễn thử của Tạ Túc, Nhan Ý còn chỉnh sửa cắt ghép các đoạn trailer và quay chụp ngoài lề của bộ phim điện ảnh vẫn chưa chiếu kia.

Thang máy dừng, Nhan Ý không tiếp tục bám theo mà chỉ đưa Ipad cho đạo diễn. Chuyện có thể làm cậu đều đã cố hết sức rồi, phần còn lại đành phó mặc cho số phận thôi.

Nhan Ý trở ra với gương mặt đong đầy ý cười.

“A Túc, tôi thấy có hy vọng lắm, đạo diễn xem đến mê mẩn luôn rồi.”

“Chúng ta về hả?”

Nhan Ý lắc đầu, “Chúng ta chờ tiếp.”

Bọn họ ngồi chờ trong xe, qua hơn mười phút thì thấy Vương Dương và Khâu Mộ Thần mặt như chết cha chết mẹ bước ra.

Tạ Túc dường như nghe thấy tiếng hoan hô nho nhỏ của Nhan Ý, âm thanh nhỏ xíu, không biết có phải là ảo giác của cậu ta không nữa, chứ trông Nhan Ý đâu giống người như vậy.

“Bọn họ chắc chắn chưa ký hợp đồng!” Nhan Ý nghiêng đầu, hưng phấn nói với Tạ Túc, hai mắt cong cong.

Tạ Túc cũng cười theo.

Mới nói xong thì điện thoại Nhan Ý đổ chuông, là đạo diễn Đặng.

Niềm vui sướиɠ ngập tràn trong đôi mắt Nhan Ý.

“Đạo diễn Đặng, chào anh, tôi là Nhan Ý.”

Giọng của đạo diễn Đặng vang từ đầu dây bên kia, “Cậu ta tên Tạ Túc phải không? Cậu ta diễn rất khá.”

Giọng đạo diễn Đặng nghe kiềm chế lắm, chỉ có nhà sản xuất đang ngồi cạnh mới biết anh ta kích động tới nhường nào.

“Chẳng qua ‘Hát Vang’ muốn nhắm đến dự án cấp S, nếu để một người mới không có tiếng tăm gì vào vai thì rất khó bán phim, lo rằng các nền tảng video và đài truyền hình lớn sẽ không mua phim của một tân binh.”

Nhà sản xuất muốn khóc lắm rồi, hóa ra anh cũng biết là phim khó bán, nếu không có idol lưu lượng thì các nền tảng video sẽ đánh giá là cấp S chắc?

Hắn lại nghe người quản lý ranh mãnh kia nói: “Đạo diễn Đặng, tôi cũng không yêu cầu anh phải ký hợp đồng ngay, chỉ mong anh suy xét thêm thôi ạ, phim điện ảnh của Tạ Túc sẽ chiếu vào ngày kia, chờ xem phản ứng của khán giả sau khi phim công chiếu thì anh hãy quyết định, nếu bộ phim không tệ thì Tạ Túc không phải là người mới nữa rồi.”

Cậu nói năng trôi chảy thấu đáo, dáng vẻ một lòng suy nghĩ cho đoàn phim, ngay cả nhà sản xuất cũng suýt bị làm cho cảm động, huống chi là đạo diễn đã có quyết định trong lòng.

Nhan Ý: “Đạo diễn Đặng, vừa khéo tôi có hai tấm vé đi xem suất chiếu đầu tiên, không biết có vinh hạnh mời anh đi xem phim không?”

Đạo diễn Đặng kìm lại lời nói sắp ra khỏi miệng, không đáp ngay, giả đò không sốt sắng chút nào, “Được thôi.”

“Đạo diễn Đặng,” Nhà sản xuất thấy anh ta cúp máy, vội nói: “Nhan Ý đã làm lộ kịch bản rồi.”

Vì rất nhiều lý do mà hắn ta muốn để Khâu Mộ Thần diễn bộ phim này, chứ không muốn cho nghệ sĩ của Nhan Ý nhận vai.

“Cậu ta cho nghệ sĩ nhà mình diễn thử, sao có thể coi là lộ kịch bản được?” Câu nói của đạo diễn Đặng cũng đã quyết định tính chất của sự việc lần này.

“Cậu đó, tầm nhìn hạn hẹp quá, cứ chờ xem chúng ta sẽ phải chịu tổn thất gì đi?” Tâm trạng của đạo diễn Đặng tốt cực, gật gù đắc ý xoay lưng đi.

Bên kia, Nhan Ý vui như mở cờ.

Cậu biết chuyện này đã ổn rồi.

“Vui lắm à?” Tạ Túc hỏi.

“Vui chứ!” Nhan Ý nói: “Đây là vai diễn tôi đã chọn ra từ đống kịch bản, lại tốn bao công sức mới giành được nó, đến cuối cùng nó vẫn trở về với tôi. Tôi không hy vọng nhân vật này bị người mình không thích cướp mất, A Túc có thể nhận vai nên tôi vui lắm.”

Lúc đầu Tạ Túc cũng nghĩ vậy, nghe cậu nói thì sự hối hận trong lòng cậu ta cũng vơi đôi chút, “Vất vả rồi.”

Vạn sự khởi đầu nan, qua được đoạn khó này là con đường của bọn họ nhất định suôn sẻ rộng mở, không khiến Nhan Ý phải vất vả như vậy nữa.

Nhan Ý chẳng thấy khổ cực tẹo nào, trái lại còn vui vẻ hào hứng, năng lượng tràn trề.

Cậu đưa Tạ Túc về trường học trước, Tạ Túc hiện giờ vẫn còn một việc hết sức rắc rối cần xử lý, cách mười năm năm, cậu ta lại lần nữa chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Chờ đến khi Nhan Ý về nhà, 005 yên lặng cả ngày thấy tâm trạng của cậu rất tốt bèn nói nhỏ: “Nhan Nhan ơi~, cậu có muốn dòm Úc Yến hông? Hệ thống đã định vị theo dõi nên cậu muốn coi lúc nào cũng được á.”

Niềm vui của Nhan Ý tắt ngay tắp lự.

Cậu chán nản ngồi phịch xuống sô pha.

Thở dài thườn thượt.

005 nỗ lực khuyên bảo: “Cậu không thể áp đặt tiêu chuẩn đạo đức hiện đại lên người ở thời đại kia được.”

“Coi thì coi.”

Nhan Ý nghe lời 005, bắt đầu tự tẩy não mình rằng những gì mình thấy hôm qua chỉ là hiểu lầm, cậu không nên phán xét người khác chỉ vì vài hình ảnh ngắn ngủi kia được.

Suy cho cùng, một người đẹp độc nhất vô nhị lại sinh ra trong thời đại đó nên bất đắc dĩ bị ép cũng biết đâu chừng.

005 hớn hở đáp, không cần Nhan Ý làm gì, ứng dụng đã tự động mở hình ảnh livestream từ 1500 năm trước ra.

Thật trùng hợp, lần này lại là một bữa tiệc nhưng là dạ tiệc.

Càng trùng hợp hơn là Nhan Ý mới vào đã thấy một đám người quỳ dưới mặt đất trước mặt Úc Yến hô lớn “Ngô hoàng[3]”.

[3] Ngô Hoàng (吾皇) có nghĩa là Hoàng thượng của thần.

Nhan Ý: “???”

Ngô hoàng? Hoàng thượng? Bất đắc dĩ bị ép?

Dưới ánh đèn lộng lẫy của cung điện, gương mặt của Úc Yến đẹp đến điên đảo chúng sinh.

Trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt bỗng lộ ra nụ cười, trăng sáng ngàn hoa cũng ảm đạm ở phút giây này, “Hôm nay sẽ cho các ngươi xem một trò vui.”

Nhan Ý linh tính có điềm chẳng lành.