Mỗi Ngày Đồ Nhi Đều Muốn Khi Sư Diệt Tổ

Chương 4: Đến Vạn Pháp Tông

Năm thứ 23000 Vĩnh Lộc, Vạn Pháp phong mở cửa chiêu mộ đệ tử trên khắp đại lục.

Người người cùng nhau đổ về vùng núi của tông môn, các môn phái khác cũng phái theo người tới chúc mừng, đối ngoại là việc chưa bao giờ thiếu trong những trường hợp như vậy.

Cố Minh Uyên khoác trên mình bộ quần áo tồi tàn vá chằng vá đυ.c, thân là thiếu chủ của Ma giới nhưng lại tới Tiên giới cầu cạnh một thân đệ tử tông môn.

Nếu người Ma giới biết thiếu chủ của họ lên đến Vạn Pháp thì chắc hẳn ai nấy đều tình nguyện đây chỉ là một giấc mơ.

Cố Minh Uyên bĩu môi, đương nhiên hắn đã đến đây thì sẽ không để mấy người đó biết. Nhưng ai mà ngờ phụ tôn của hắn lại âm thầm cho phép hắn tới Tiên giới.

Cố thiếu chủ năm nay mới năm tuổi, vóc dáng của hắn không cao lắm nhưng thân mình lại trắng trắng tròn tròn, nào giống với thiếu chủ Ma giới mà mọi người vẫn nghĩ.

Cố Minh Uyên xưa nay đều không lộ mặt ở hai giới Tiên Ma, tất nhiên không cần sợ người khác biết được thân phận. Ngay cả tên của hắn cũng không mấy người biết, đây là phụ tôn đang tìm cách bảo hộ cho đứa con trời đánh này đây.

Thực ra hắn tới gia nhập Vạn Pháp, là vì một người...

Người kia như ánh trăng sáng soi tỏ lòng hắn, dẫn hắn trên từng bước đường gập ghềnh gian khó.

Kiếp trước Cố Minh Uyên yêu người nọ nhưng không biết, cuối cùng lại để người chết trước mặt mình.

Thế giới không có người đó khiến Cố Minh Uyên phát điên, hắn đi khắp hai giới Tiên Ma, thảo phạt hết những quân đội phản loạn, chỉ vì người muốn một thế giới hòa bình. Sau cùng, Cố Minh Uyên không chịu nổi nữa, hắn đứng trên đỉnh cao của nhân sinh nhưng lại cô độc lạnh lẽo.

Vài năm sau, Cố Minh Uyên khi đó đã là Ma Tôn, lựa chọn tự sát để đi cùng với người mình yêu thương nhất.

Không biết có phải tại chấp niệm của hắn quá lớn hay không mà khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã xuất hiện ở thế giới này, trùng sinh về nhiều năm trước, khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu...

Cố Minh Uyên thân là thiếu chủ, đương nhiên không cần phải mặc mấy thứ đồ rách nát bẩn thỉu này, nhưng mẫu thân hắn đã nói, nếu muốn tranh thủ sự thương cảm của người hắn thương thì phải biết lợi dụng tình thế và bắt lấy thời cơ.

Lúc Phụ tôn và Mẫu phi hắn biết được chuyện nhi tử nhà mình đòi tới Vạn Pháp tông tham gia lễ tuyển đệ tử, hai người hết mực ngăn cản, cảm thấy nhi tử quá bốc đồng. Ở lại Ma giới làm thiếu chủ không tốt hơn sao? Tự nhiên chạy tới Tiên giới làm một đệ tử không danh không phận làm chi.

Từ thuở khai thiên lập địa tới nay, Tiên Ma hai giới vốn dĩ không đội trời chung, năm năm chinh chiến thảo phạt nhau đến độ chỉ nghe tên đối phương đã thấy ngứa ngáy hết cả người.

Đương nhiên đại lục này không chỉ có mỗi hai giới này, còn có Yêu giới, Quỷ giới, Nhân giới. Thực chất là có sáu giới, nhưng Thần giới, nơi ở của các vị thần tiên lại là nơi vô cùng thần bí. Người nào tu luyện đến độ kiếp phi thăng sẽ được đến Thần giới và không còn đường quay về.

Các vị thần xưa nay chưa từng xuất hiện, người ta chỉ biết tới thông qua những điển tích cổ xưa mà tổ tiên lưu lại đến giờ.

Còn Tiên giới, nói là giới tiên nhưng thực chất chỉ là những người thuộc giới tu chân, có được căn cơ và ngộ tính, nếu có cơ may thì sẽ phi thăng thành tiên, người người kính ngưỡng.

Tuy nói là như thế, nhưng bao nhiêu năm nay, có mấy ai thực sự phi thăng đâu...

Có nhiều người dù tu luyện cả đời vẫn chẳng thể thắng nổi mệnh trời.

Cố Minh Uyên biết ngay nếu hắn đi thì phụ mẫu sẽ phản đối, vì thế nên hắn mới ra đòn phủ đầu.

"Con thích người ở Tiên giới."

Cứ nghĩ rằng phụ tôn và mẫu phi của hắn sẽ tiếp tục ngăn cản, ai dè hai vị nghe xong thì lập tức đóng gói hắn, tặng hắn đến Tiên giới luôn mà không cần suy nghĩ đến khắc thứ hai.

"Nhanh nhanh, Uyên Nhi đi nhanh kẻo muộn."

"Không cần nhớ phụ mẫu con quá đâu, lúc nào về thì nhớ mang đạo lữ của con về cùng nhé."

"Nếu không mang người ta về được thì không cần phải về đâu."

"..."

Trẻ con thời này trưởng thành khá sớm, có những đứa mới ba bốn tuổi đã biết cầm đao thương rồi. Thế nên khi nghe Cố thiếu chủ nhà mình nói thế, hai người thân làm phụ mẫu lại chẳng thấy kì lạ chút nào.

Người Ma giới thiên về cảm xúc, dùng trái tim mà hành động, muốn gì sẽ làm ấy, dù có khó khăn thế nào đi nữa cũng phải vượt qua.

Đó là đạo tâm của người...

Lúc chuẩn bị rời khỏi đây, mẫu phi hắn còn móc đâu ra một bộ y phục lấm lem còn vá hết chỗ này đến chỗ kia.

"Tại sao lại phải mặc như vậy ạ?"

Mẫu phi hắn là người thường xuyên có những tư tưởng kì lạ, hắn phát hiện phụ tôn hắn cũng bị lây nhiễm rồi nên mới thành ra như thế.

"Người Tiên giới không phải hay tự vỗ ngực nói có lòng yêu chúng sinh, thương cảm vạn vật sao, lúc đến đó con nhớ giả bộ ngây thơ một chút, như vậy mới dễ dàng hành động được."

"... Mẫu phi đừng đọc nhiều thoại bản quá, không tốt lắm đâu."

Nhìn bộ y phục nát đến mức không thể nào nát hơn nữa trên người mình, Cố Minh Uyên thật sự không biết nên nói gì.

Lát sau.

"Mẫu phi."

"Sao con?"

"Quần áo của con sao giống đống giẻ rách hôm qua người trói con Yêu Quỳ thế?"

Yêu Quỳ là yêu quái sống dưới đất, thân mình giống như con rắn, lúc biến thành người vẫn giữ lại thói quen thỉnh thoảng sẽ đào đất thật sâu và nằm dưới đó.

"Không phải giống đâu, chính là của nó đó."

Nói xong, Ma phi đại nhân bịt mũi lùi về phía sau.

"Xong rồi, con đi đi, nhớ sớm mang người thương của con về đó."

"..." tuyệt tình đến thế là cùng.