Tuyệt Thế Phúc Hắc: Hoàn Khố Quận Chúa Muốn Nghịch Thiên

Chương 5: Bẩm sinh cơ thể lưu ly!

(Lưu ly: Lapis lazuli (khoáng vật thuộc họ albite vuông) còn gọi tắt lapis, hay ngọc lưu ly, là một đá biến chất màu lam đậm, được dùng như đá bán quý có giá trị cao từ thời cổ đại nhờ vào màu sắc rực rỡ của nó.)

Mới vào đầu mùa hạ, thời tiết còn chưa phải rất nóng.

Liệt Dương Chân nằm trên cái giường nhỏ của mình, bà vυ' và nha hoàn nhìn thấy nàng ngủ rồi, lặng lẽ thả màn xuống, đứng trông ở bên ngoài.

Liệt Dương Chân từ từ lớn lên, trải qua nửa năm, cuối cùng nàng cũng có thể tự mình điều khiển thân thể, đang là em bé trong nửa năm không làm được gì, cảm giác khi lại được điều khiển thân thể lần nữa thật sự rất kì diệu.

Nếu có người ngoài ở đây vào lúc này, thứ họ sẽ nhìn thấy là một đứa bé mũm mĩm bò dậy thở hổn hển, hai chân hơi hướng vào trong, ngón tay đặt lên đùi, nhìn thật mềm mại đáng yêu. Tất nhiên, chắc chắn không ai có thể tin rằng ý định ban đầu của nàng là ngồi xếp bằng và dùng tay tạo pháp quyết.

Liệt Dương Chân bây giờ đang thăm dò tiềm thức, chỉ có chiến binh đạt đến cấp bốn mới có thể tiến vào trong tiềm thức. Hiển nhiên, Liệt Dương Chân hấp thu năng lượng bẩm sinh trong cơ thể mẹ, mang lại chỗ tốt rất lớn, không ai có thể tin được, nàng mới nửa tuổi đã là chiến binh cấp bốn.

Liệt Dương Chân điều động sức mạnh trong cơ thể và cẩn thận quan sát các kinh mạch, bởi vì cơ thể này rất mềm mại yếu ớt nên Liệt Dương Chân không dám chậm trễ bất cứ điều gì trong suốt quá trình.

Nửa canh giờ* sau, Liệt Dương Chân đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia vui mừng điên cuồng: “Không ngờ lại là thể chất lưu ly bẩm sinh!”

(Nửa canh giờ = một giờ)

Sinh ra với một cơ thể lưu ly lại là cơ thể tu luyện hoàn chỉnh. Đây là một loại thể chất rèn luyện cực kỳ hiếm, người có được cơ thể lưu ly bẩm sinh gần như không có trở ngại nào trong việc rèn luyện! Nói cách khác, chỉ cần năng lượng tích lũy đủ, theo truyền thuyết, vô số người tự nhận là thiên tài tu luyện đều chỉ là thùng rỗng kêu to* so với nàng.

( Thùng rỗng kêu to: để ám chỉ, phê phán những người trình độ hiểu biết, năng lực hạn chế nhưng lại thích khoe khoang, huênh hoang, khoác loác, làm như ta đây hay, giỏi lắm. )

Một lần nữa , Liệt Dương Chân cảm ơn trời xanh cho nàng được sống lại!

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đảo mắt một cái mà Liệt Dương Chân đã được một tuổi.

Tiệc sinh nhật tròn một tuổi của người thừa kế Liệt Dương gia, tất nhiên là tổ chức rất lớn, so với tiệc đầy tháng chắc chắn là lớn hơn rất nhiều.

Mọi người đều biết, trong tiệc sinh nhật một tuổi sẽ có một truyền thống, đó là chọn đồ vật đoán tương lai.

Liệt Dương Chân ăn mặc trang điểm trông vô cùng vui vẻ, được thầy của Liệt Dương gia có thực lực đã đạt đến tông sư cấp tám tự mình bế ra ngoài.

Trước mặt được sắp xếp nhiều đồ vật linh tinh đếm không hết. Đương nhiên, đồ vật có thể xuất hiện ở đây đều là những bảo vật quý giá.

Đời trước Liệt Dương Chân từng nghe mẫu thân nói qua, nàng vừa chọn liền ôm lấy một cây kiếm không chịu buông tay, được khen ngợi vì có lựa chọn giống như phụ thân nàng.

Như vậy, lựa chọn này chắc là điều mà hoàng đế ở xa kia không muốn nhìn thấy.

Nếu như vậy cứ làm mọi việc theo ý hắn đi.

Liệt Dương Chân bị đặt ở trên mặt đất, trong tầm mắt của mọi người “chập chững” đi đến chỗ để một đống đồ quý.

Mọi người cứ trơ mắt nhìn theo tay chân trắng nõn của đứa bé bò qua bò lại trong đống bảo bối, cuối cùng duỗi tay cầm lên một hộp phấn mặt!

Hiện trường im lặng không một tiếng động, vô số đôi mắt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cục bột béo đang ôm hộp phấn mặt không buông tay cười vui vẻ.

Người phụ trách bên cạnh nhanh chóng nói đỡ: “Đúng là một bé gái, tiểu quận chúa của chúng ta nhỏ như vậy đã biết làm đẹp, sau khi lớn lên nhất định là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.”

Những người khác nhận ra cũng nhanh chóng nói hùa theo, không khí mới từ từ tự nhiên trở lại.

Người phụ trách âm thầm lau mồ hôi, kẻ nào không có mắt lại để phấn mặt vào chung với đồ vật trong đó? Những người trong gia đình quyền quý chọn đồ vật đoán tương lai cũng chỉ là một hình thức, quan trọng là ý chúc tốt đẹp trong những đồ vật được chọn kia.

Phó quan bên cạnh không ngừng khóc thầm: Bởi vì thấy tiểu quận chúa xinh đẹp nên hắn liền cầm bông phấn đặt lên đó, ai biết có nhiều đồ như vậy, nhưng tiểu quận chúa lại chọn cái này?

Ở một nơi mà người ngoài không nhìn thấy, Liệt Dương Chân cũng thở dài nhẹ nhõm, chọn lâu như vậy, cuối cùng tìm được một đồ vật tương đối thích hợp với thân phận ăn chơi trác táng của nàng, đúng là không dễ dàng.