“Ui cha, Đại Thành đúng là người nhanh nhẹn dứt khoát mà, còn chưa kịp hỏi lễ hỏi là bao nhiêu mà đã đồng ý ngay rồi.” Mẹ Lý vỗ tay cười ha ha, còn không quên duỗi tay đẩy nhẹ Ân Ngọc Dao, vui rạo rực cười nói: “Con xem, cha con cũng nhìn thoáng qua là ưng cậu con rể này ngay rồi.” Bà ta lại quay đầu nhìn Trương Bình Vân: “Chị thằng bé, con cảm thấy thế nào?”
Trương Bình Vân đã nhận được ám hiệu của em trai, cũng mặt mày hớn hở: “Con cảm thấy con bé Ngọc Dao này cũng khá tốt đó, vừa xinh đẹp lại có học thức, rất xứng đôi với em trai nhà con. Nếu như em gái Ngọc Dao cũng ưng em trai con, vậy con sẽ làm chủ quyết định việc hôn nhân này. Ngày mai là ngày lành, việc này là do Yến Ni làm mai, chúng ta mời cô ấy làm bà mối đi, để cha mẹ con và Yến Ni mang theo bốn thứ quà tặng đến cửa cầu hôn, lễ hỏi nhà con ra mười đồng tiền, còn có hai miếng vải để Ngọc Dao may đồ mới. Đệm chăn gì đó đều không cần chuẩn bị, mẹ của con đã chuẩn bị hai bộ giường đệm mới cho vợ chồng trẻ rồi, trong phòng cũng đã có đủ mọi thứ, nhà mẹ để bên thím không cần cung cấp thêm cái gì khá hết.”
Mẹ Lý ỷ vào Ân Ngọc Dao là một đứa con gái nhỏ, không hiểu được tập tục quanh co về hôn tang gả cưới trong thôn, che lương tâm mà khen ngợi: “Mười đồng cũng không ít rồi, hiện tại mùa màng thế này, làm gì có mấy nhà bỏ ra được mười đồng tiền làm lễ hỏi chứ, tháng trước nhà họ Triệu bà con của thím cười vợ mới ra có năm đồng tiền, còn bắt nhà mẹ để đưa của hồi môn là đệm chăn nữa, nhà con như thế này đúng là quá hào phóng rồi.”
“Đương nhiên.” Trương Bình Vân bị tâng bốc cũng lâng lâng, nói lại mấy lời mà mẹ Lý dùng để dỗ Ân Ngọc Dao lúc nãy: “Chúng ta là người nhà quê, cũng không lắm chuyện như dân trong thành, theo ý con thì sáng mai đưa sính lễ xong, đến chiều lập tức xin thư giới thiệu lên trấn trên đăng ký kết hôn luôn đi. Như vậy nhà của con cũng yên tâm chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị kết hôn, cũng dễ đến nhà bà con họ hàng nói chuyện hơn.
Lý Thúy Như nghe thế duỗi tay đẩy nhẹ Ân Đại Thành, Ân Đại Thành lập tức ngẩng đầu lên tiếng: “Tôi cảm thấy được đó.”
“Nếu đôi bên đều không có ý kiến gì, vậy chúng ta cứ quyết định như thế đi nha?” Mẹ Lý nhìn hai người trẻ tuổi, cười không khép miệng lại được: “Bình Sinh, con cảm thấy có được không?”
Cuối cùng Trương Bình Sinh cũng chịu rời mắt khỏi gương mặt Ân Ngọc Dao, tằng hắng nói: “Con cảm thấy như vậy là được.”
Mẹ Lý cười càng tươi hơn, thuận miệng hỏi Ân Ngọc Dao một câu: “Ngọc Dao thì sao?”
“Đừng có gấp.” Ân Ngọc Dao nhìn ra ngoài sân: “Còn phải tìm người chứng kiến nữa.”
Nụ cười của mẹ Lý cương cứng trên mặt, bà a khó hiểu liếc nhìn Lý Thúy Như, trong lòng có chút bồn chồn: “Người trong nhà đã có mặt đông đủ hết rồi, con còn muốn tìm ai làm người chứng kiến nữa?”
Ân Ngọc Dao nghe được tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài truyền vào, đứng dậy, thò tay vào túi móc một cái khăn tay ra lau nhẹ lên mắt, nước mắt lập tức rơi xuống ngay.
Mẹ Lý: “???”
Lý Thúy Như: “???”
Sao tự nhiên lại khóc rồi? Đây lại là chiêu trò gì nữa đây?
***
Lúc Lý Thúy Như kéo Ân Đại Thành về thì cũng không đóng cửa sân lại, ngay lúc hai mẹ con Lý Thúy Như đang sửng sốt thì một đám đông chừng bảy tám người xông thẳng vào trong sân.
Ân Đại Thành thấy thế lập tức đứng lên, nhưng chờ đến khi ông ta nhìn thấy rõ gương mặt của mấy người trước mặt thì lại càng ngơ ngác hơn: đại đội trưởng, thôn trưởng, doanh trưởng dân binh, chủ nhiệm hiệp hội phụ nữ, còn có mấy bậc cha chú của gia tộc, lần cuối cùng khi mấy người này cùng nhau đến nhà ông ta chính là lúc vợ của ông ta qua đời.