Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 33:

Mẹ Lý nằm mơ cũng đang nhớ thương mười đồng tiền làm mai này, sợ bị người khác giành mất cơ hội tốt, cướp mất “chuyện hôn nhân tốt” này, vừa về thôn đã lập tức đi sang nhà kế bên tìm mẹ của Điền Yến Ni, nói chuyện hôn nhân mà Yến Ni giới thiệu có thể thực hiện.

Nhà chồng mà Điền Yến Ni gả đến ở kế bên nhà Trương Bình Sinh, hai nhà còn là người cùng tông, Trương Bình Sinh còn phải gọi Điền Yến Ni một tiếng chị dâu họ. Có lẽ nhà Trương Bình Sinh cũng cho cô ta không ít thứ tốt, mẹ của Điền Yến Ni vừa nghe nói có cô gái thích hợp là còn kích động hơn cả mẹ Lý, lập tức bảo con trai đạp xe chạy đến thôn Tây Bắc báo tin, đêm hôm đó Điền Yến Ni và chị gái của Trương Bình Sinh là Trương Bình Vân đã lập tức chạy đến.

Mẹ Lý vừa mới ăn cơm chiều xong đã được mẹ Điền gọi đến, Điền Yến Ni và Trương Bình Vân đã chờ sẵn ở căn phòng phía đông của nhà họ Điền từ lâu rồi, vừa nhìn thấy mẹ Lý là lập tức nhiệt tình chạy lên chào hỏi. Có lẽ Trương Bình Vân cũng rất sốt ruột vì chuyện hôn nhân của thằng em trai duy nhất trong nhà, nói khách sáo với mẹ Lý hai câu lập tức vào thẳng chủ đề: “Thím, thím nói cô gái muốn giới thiệu cho em trai của con là người như thế nào?”

“Là con gái lớn của người chồng thứ hai của con gái thím.” Mẹ Lý uống nước đường trắng do mẹ Điền cố ý pha, vui vẻ nói: “Cô gái đó tên là Ân Ngọc Dao, tháng này vừa mới tốt nghiệp cấp ba, không chỉ đẹp mà dáng người cũng rất quyến rũ.”

Trương Bình Vân vừa nghe nói là học sinh cấp ba lại còn xinh đẹp, trên mặt lập tức lộ ra chút vui vẻ nói: “Thật sự tốt như thím nói sao?”

“Thím còn có thể lừa con sao.” Mẹ Lý đứng lên thô tay mà so so ngực của mình: “Nơi này bự cỡ này nè.” Lại nhích tay xuống so: “Eo thon cỡ này, mông thì tròn xoe. Đừng nói là mấy thằng đàn ông, đến cả thím cũng nhịn không được phải khen con bé mấy câu đó.”

Trương Bình Vân vừa nghe cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, một lúc sau mới thở dài nói: “Em trai của con không có phúc.”

“Con cũng không thể nói thế được.” Mẹ Lý sợ chuyện “mua bán” này thất bại, vô cùng tri kỷ mà vỗ nhẹ lên tay Trương Bình Vân nói: “Tình hình em trai con thế nào thím cũng biết, nói một câu không dễ nghe, tuy rằng cái thứ kia không xài được, nhưng về mặt tâm lý thì vẫn là một thằng đàn ông. Cưới một cô vợ xinh đẹp về nhìn thằng bé cũng vui vẻ hơn đúng không. Huống chi thím nghe nói mấy tên thái giám ở trong cung hồi xưa cũng đi ra ngoài cưới vợ, nói không chừng còn có biện pháp gì thì sao, nếu so với mấy người đó thì em trai của con còn tốt hơn nhiều lắm.”

Trương Bình Vân thấy mẹ Lý dám so sánh em trai mình với mấy tên thái giám, mặt lập tức lúc đen lúc trắng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết có nên giận hay không. Nhưng mà cô ta ngẫm lại cảm thấy mẹ Lý nói cũng có lý, cô ta không đọc sách, không biết rõ chuyện này, nói không chừng Bình Sinh biết thì sao. Huống chi nói tiếp thì chuyên hôn nhân này nhà bọn họ cũng không có mặt mũi nói ra ngoài, cô ta cũng biết cha mẹ mình muốn làm gì, chỉ riêng việc bắt con gái nhà người ta sinh con cũng đã đủ thất đức rồi. Cô ta làm gì còn có tư cách kén cá chọn canh chứ, có thể cưới được một học sinh cấp ba xinh đẹp về nhà đã coi như là mộ phần tổ tiên bốc khói xanh rồi.

Trương Bình Vân thở dài, trở tay cầm lấy tay của mẹ Lý, có chút rầu rĩ hỏi: “Thím, thím nói việc hôn nhân này thím bảo đảm được bao nhiêu phần trăm?”