“Chuyện công việc đó.” Trần Thu Lệ ngồi xuống bên cạnh mẹ Trần, có chút rầu rĩ thở dài: “Chuyện nhà máy thì không thể xác định ngay lập tức được, Ngọc Dao nhờ con đi hỏi thăm chuyện vẽ tranh liên hoàn ở nhà xuất bản, nhưng con cứ cảm thấy công việc này không yên ổn quá, còn không biết cái tranh liên hoàn kia có thể bán được mấy ngày, không ổn định bằng nhà máy. Chỉ là mẹ cũng biết tình hình nhà cậu ấy rồi đó, có lẽ ở nhà chỉ biết chịu đựng nhịn nhục mẹ kế, cậu ấy ở không nổi nữa rồi, con thấy hơn nửa tháng này cậu ấy lại gầy đi không ít.”
Mẹ Trần nghe thế cũng ngồi không yên, đứng lên lau bàn tay ướt đẫm lên tạp dề vài lần nói: “Lần trước là em dâu ở tỉnh thành của thím Vương nhà kế bên nói chuyện này đúng không? Để mẹ đi hỏi thăm thử.”
Trần Thư Thành ngồi dưới cửa sổ đọc sách nghe thế buông sách xuống cười nói: “Mẹ cứ luôn nhiệt tình như thế, cho dù là chuyện của ai thì cũng đều coi như là chuyện của mình.”
“Con thì biết cái gì chứ, Ân Ngọc Dao là một cô gái rất tốt, biết chừng mực lại rất làm người ta đau lòng, nếu không thì sao mẹ nỡ lấy bột mì ra làm vằn thắn cho con bé ăn được chứ.” Mẹ Trần nói xong duỗi tay chọc vào tràn Trần Thu Lệ, trừng mắt liếc nhìn cô ấy nói: “Cái con bé con đó, sao con không nói cho ở nhà biết con cho Ngọc Dao mượn tiền với phiếu hả? Mẹ còn đang nghĩ sao mấy tháng nay con gầy nhiều thế, thì ra là con nhịn ăn để đi giúp đỡ người khác.”
Trần Thu Lệ thè lưỡi, ôm lấy cánh tay mẹ Trần làm nũng: “Con cũng không bị đói bụng mà, lúc đó mỗi tuần còn đều về nhà ăn hai bữa đó.”
Trần Thư Thành trêu chọc: “Chẳng trách mẹ thương em út đến thế, em ấy tốt bụng giống y chang mẹ.”
“Em gái của con tốt hơn con nhiều.” Mẹ Trần tức giận liếc nhìn Trần Thư Thành: “Không giống con, đi coi mắt thôi mà cũng chê lên chê xuống, không làm cho mẹ bớt lo chút nào hết.”
Trần Thư Thành thấy lửa đạn lại nhắm thẳng vào phía mình, lập tức ngậm miệng lại, cầm theo sách ủ rủ quay về phòng mình. Mẹ Trần cũng không rảnh đi để ý đến anh ấy, soi gương chỉnh sửa lại quần áo mình rồi vội vội vàng vàng chạy đến nhà hàng xóm tìm hiểu tin tức.
***
Ân Ngọc Dao đạp xe đạp đến một vị trí cách thôn không xa rồi dừng xa lại, nhìn trước nhìn sau thấy không có ai đi ngang qua, lúc này mới đẩy xe đạp chui vào bụi cây cỏ dại um tùm ở ven đường, cả người lẫn xe đều chui vào viện bảo tàng, lại thay bộ quần áo cô mặc lúc sáng. Sau đó mở túi xách ra hộp cơm mà cô mang theo hồi sáng, đến nhà ăn bỏ hai cái bánh bao thịt bò nóng hổi vào, lúc này mới đóng chặt hộp cơm lại, nhét lại vào trong túi.
Ân Ngọc Dao về nhà sớm, Ân Đại Thành còn ở ngoài ruộng làm việc chưa về, hai mẹ con Lý Thúy Như thì ở trong căn phòng phía đông ôm hai đứa nhỏ nghri trưa, chỉ còn lại một mình Ân Ngọc Lỗi cô đơn một mình. Cậu nhóc lo lắng cho chị gái nên cũng không có tâm trạng ra sông bắt tôm, ngồi một mình trên ngạch cửa cổng chính, không nhịn được mà nhìn về phía cửa thôn.
Từ xa xa nhìn thấy bóng dáng của Ân Ngọc Dao, Ân Ngọc Lỗi hưng phấn nhảy cẫng lên, lao về phía Ân Ngọc Dao giống như một viên đạn pháo, duỗi tay ôm chặt lấy eo cô nói: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi, em nhớ chị lắm.”
Ân Ngọc Dao cười nhéo nhẹ vào gương mặt của Ân Ngọc Lỗi, nhỏ giọng nói với cậu bé: “Em về nhà rửa tay với mặt đi, sau đó yên lặng về phòng, chị có mang đồ ăn ngon về cho em nè.”
Ân Ngọc Lỗi nghe thế lập tức cười tươi rói gật đầu, quay về trong sân nhanh nhẹn rửa sạch tay và mặt, sau đó mới rón ra rón rén đi theo sau mông chị vào căn phòng ở phía tây, còn không quên xoay tay khóa cửa phòng lại.
Ân Ngọc Dao mở túi lấy hộp cơm ra đưa cho Ân Ngọc Lỗi, Ân Ngọc Lỗi còn chưa nhận lấy hộp cơm thì đã ngửi được mùi thịt, chờ mở hộp cơm ra xem hai cái bánh bao trắng trẻo mập mạp đang nằm bên trong hộp cơm, lập tức vui vẻ mở to đôi mắt: “Đây là bánh bao bột mì đó hả?”
“Bánh bao nhân thịt bò đó, cắn một cái là nước sốt chảy ra ngay.” Ân Ngọc Dao cười tủm tỉm sờ đầu nhỏ của Ân Ngọc Lỗi, nói nhỏ: “Chị cố ý mua từ tiệm cơm quốc doanh trong huyện về cho em đó, em nếm thử xem có ngon không?”
Bột mì, thịt bò, nghe thôi là đủ chảy nước miếng rồi, sao có thể không ngon được chứ?