Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 23:

Trần Thục Hoa nghe xong, lập tức giận đến đỏ mặt, tức giận đứng dậy chửi ầm lên: “Cái nhà này đúng là mặt dày không biết xấu hổ mà, không ngờ lại bỉ ổi vô sỉ như thế, làm như thế chẳng phải là hại con gái nhà người ta sao?”

“Con gái nhà lành đương nhiên sẽ không đồng ý vụ hôn nhân này.” Ân Ngọc Dao thở dài: “Cho nên nhà bọn họ nghĩ cách tìm gia đình vừa tham tiền lại không biết việc này để kết thân. Mẹ kế của con dự tính giữ lại chín mươi đồng làm tiền riêng, chỉ nói với bên ngoài là có mười đồng tiền lễ hỏi, như vậy sẽ không làm cho người ngoài nghi ngờ, chờ sự việc thành công bà ngoại kế của con còn có thể lấy được mười đồng tiền làm mai.”

“Bà ta cứ nằm mơ giữa ban ngày đi, cái thứ lòng dạ độc ác, cha con bị mù rồi mới cưới phải người phụ nữ ác độc như thế.” Nữ bác sĩ từ trước đến nay luôn dịu dàng nghe xong những toan tính buồn nôn của của những người này, nhịn không được văng tục: “Bà ta thích tiền như thế, tại sao không tự gả mình qua đó luôn đi.”

Trần Thục Hoa đi tới đi lui tại chỗ vài bước, Trần Thục Hoa càng nghĩ càng giận: “Con trùng hợp may mắn mới nghe được chuyện này, nếu như không nghe được chẳng phải là rớt vào hố lửa rồi sao. Chuyện của con không thành công, nhà bọn họ chắc chắn sẽ có tính kế đến những gia đình khác, dì phải báo cáo chuyện này cho lãnh đạo bệnh viện, bảo ông ấy công bố việc này cho các khu vực dưới huyện, không thể để gia đình này hai người được.”

Ân Ngọc Dao nghe thế cảm thấy có chút kinh ngạc lại vui vẻ: “Chuyện của Trương Bình Sinh có thể công bố ra ngoài sao? Nhà ông ta sẽ không đến kiếm chuyện à?”

“Kiếm chuyện làm gì chứ?” Trần Thục Hoa khó hiểu hỏi: “Bọn họ hại người mà còn chiếm lý sao?”

Ân Ngọc Dao phản ứng lại, thời đại này cũng chẳng có quyền riêng tư cá nhân gì cả, nhà của Trương Bình Sinh muốn thông qua tiền lễ hỏi cao để lừa cưới vợ về nhà, mượn giống sinh con, có lẽ trong thôn bọn họ có thể giấu được, nhưng một khi bị người ta cử báo, đừng nói là gia đình nhà họ Trương, mà đến cả thôn trưởng của thôn Tây Bắc bọn họ đều sẽ được ăn kẹo đậu phộng theo.

Ân Ngọc Dao suy nghĩ cẩn thận lý do xong, lập tức cảm thấy cô quá may mắn, ngay từ đâu cô cho rằng mình phải lãng phí rất nhiều công sức mới có thể lấy được, thậm chí là đi trộm bệnh án của Trương Bình Sinh, hiện tại mọi chuyện tiến triển thật sự là quá dễ dàng.

Nhưng mà nghĩ đến kế hoạch của mình, Ân Ngọc Dao năn nỉ Trần Thục Hoa: “Dì có thể dời chuyện này chậm lại nửa tháng không? Con còn có kế hoạch khác...”

***

Ra khỏi bệnh viện, Ân Ngọc Dao lập tức tinh thần sảng khoái, không ngờ rằng chuyện mà cô cho rằng khó khăn nhất sau khi gặp được Trần Thục Hoa thì lại giải quyết một cách dễ dàng như thế, thật đúng là gặp được người tốt mà.

Cô dán sát tường đi vào bước, thấy không ai để ý đến mình, cô lập tức quẹo vào một cái hẻm nhỏ không người, lần này co cũng không vội vàng chạy xe đạp đi về mà lại chuẩn bị đi tắm rửa. Viện bảo tàng là một cơ cấu khá đặc biệt, buổi tối cũng cần có người canh gác, ngoại trừ bảo vệ ra, mỗi tháng mỗi công nhân đều phải luân phiên trực ca đêm hai ngày, cho nên trong phòng nghỉ của công nhân cũng có đầy đủ nhà tắm, tiện cho công nhân tắm rửa nghỉ ngơi.