Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 09:

“Em đi rửa bình nước rồi lấy nước.” Ân Ngọc Lỗi tung ta tung tăng đi vào phòng bếp, dùng nước trong lu rửa sạch mấy lần, sau đó mới đổ nước sôi để nguội trong nồi vào bình, lại quay về dãy nhà phía tây chào tạm biệt chị gái, sau đó mới vui vẻ lao ra sân, trông có vẻ như là muốn đi khoe khoang với mấy đứa bạn.

Lúc này ở dãy nhà phía đông, Ân Đại Thành đang xoa eo cho Lý Thúy Như một lúc lâu, sau đó mới vào phòng bếp ăn sạch cháo rau dại và màn thầu, tương trứng còn lại, lại luộc hai quả trứng và bưng một chén cháo rau dại vào cho Lý Thúy Như.

Lý Thúy Như nhìn thấy cháo rau dại là lại giận, hơi nhúc nhích tí là eo đau mông cũng đau, càng miễn bàn trên giường đất còn có hai đứa trẻ nhỏ đang ê ê a a khóc to đòi uống sữa. Bà ta vừa nhét trứng gà vào miệng vừa nhịn đau ôm con trai lên, còn không quên sai khiến Ân Đại Thành: “Cái eo này của em chắc còn phải đau thêm mười mấy ngày nữa, lát nữa anh đến Lý Gia Câu đón mẹ em đến đây chăm em vài ngày đi, để bà ấy nấu cơm chăm con giúp em.”

“Ừ, được rồi.” Ân Đại Thành rũ đầu ôm con gái cũng đang khóc lên, vừa tay chân vụng về dỗ con vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của vợ: “Vậy anh có cần mang theo cái gì qua đó không?”

Lý Thúy Như ngẩng đầu trừng mắt nhìn ông ta, tức giận nói: “Không lẽ còn có thể bắt mẹ em làm không công sao? Kiểu gì thì cũng phải cầm hai mươi quả trứng gà qua đó đi.” Nghĩ nghĩ, bà ta lại cởi chìa khóa đang đeo trên eo xuống, đưa cho ldt: “Anh lại đến ngăn tủ lấy hai hộp đồ học qua đi, mắc công chị dâu em lại nói ra nói vào.”

Ân Đại Thành nhớ hộp đào hộp kia là lúc ăn tết Ngọc Dao được nghỉ mang về, tuy rằng lúc đó cô cũng không quá thân thiết với mẹ kế, nhưng ít nhất còn sẽ mỉm cười nhìn nhau. Không ngờ hiện tại mới hơn nửa năm mà đã cãi nhau như hai con gà chọi, thậm chí còn đánh nhau nữa. Trên gương mặt ngăm đen của Ân Đại Thành lộ ra vẻ sầu khổ, nhưng mà ông ta cũng không dám hé răng nói gì, mở tủ ra bỏ đồ hộp vào túi, lại vào phòng bếp đếm hai mươi quả trứng gà bỏ vào rổ, mang đến cho Lý Thúy Như nhìn thoáng qua nói: “Em ăn từ từ thôi, anh phải đến đại đội xin nghỉ, đi mời mẹ vợ về sớm, cũng không thể ảnh hưởng đến việc kiếm công điểm ngày hôm nay được.”

Lý Thúy Như nhớ đến cái cảnh Ân Ngọc Dao đánh người ngày hôm nay, trong lòng biết có lẽ sau này sẽ không dễ khống chế con ranh kia như lúc trước nữa, chuyện kiếm công điểm trong nhà còn phải trông cậy vào Ân Đại Thành. Mặt bà ta dịu lại, cũng lộ ra vẻ mặt đầy tủi thân với Ân Đại Thành, giọng nói cũng mềm đi rất nhiều: “Đại Thành, anh xách theo trứng gà nhớ đi chậm thôi, đón mẹ em đến rồi thì anh cũng nghỉ một ngày ở nhà đi, nếu không trong lòng em cũng không yên tâm.”

Lý Thúy Như vốn dĩ trẻ hơn Ân Đại Thành mười mấy tuổi, năm nay lại dưỡng da làm da trắng hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa bà ta chỉ mới hơn ba mươi, lại vừa sinh con xong còn có chút đẫy đà, vừa mới cúi mắt mím môi sẽ lập tức lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương. Hai mắt Ân Đại Thành lập tức dính sát lên người Lý Thúy Như, chút áy náy với hai đứa con trai con gái lập tức bị vứt ra sau đầu, ngược lại bắt đầu vô cùng đau lòng vợ của mình.

Ông ta duỗi tay vỗ nhẹ vào cánh tay lộ ra bên ngoài của Lý Thúy Như, vuốt ve hai cái, trong giọng nói mang theo một chút áy náy: “Làm em phải tủi thân rồi, là Ngọc Dao không ngoan, chờ tối về anh lại xoa eo cho em.”

Lý Thúy Như thấy bà ta chỉ dùng một ánh mắt đã làm Ân Đại Thành ngoan ngoãn bị bà ta nắm trong lòng bàn tay, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Ở cái nhà này, chỉ cần Ân Đại Thành còn nghe lời bà ta thì bà ta không sợ Ân Ngọc Dao sẽ làm ra loại chuyện quái lạ gì. Hôm nay bà ta chỉ là không đề phòng bị Ân Ngọc Dao đạp một phát trật eo không nhúc nhích nổi thôi, chờ đến khi bà ta khỏe lại rồi, lại được Ân Đại Thành giúp đỡ, bà ta cũng không tin là mình đánh không lại con ranh kia.