“Tôi làm sao? Tôi làm sai cái gì chứ?” Ân Ngọc Dao thấy Ân Đại Thành chỉ biết giúp đỡ một bên, giận quá hóa cười, nói chuyện càng thêm không thèm khách sao: “Lấy quả trứng ăn là sai hả? Sao nào, con gái ruột của ông ở trong cái nhà này không xứng được ăn quả trứng đúng không?”
Lý Thúy Như dựa vào người Ân Đại Thành, trong lòng có thêm một chút tự tin, cái miệng lại bắt đầu chửi tiếp: “Con gà trong nhà này một ngày cũng đẻ không được bao nhiêu quả trứng, con ăn cắp ăn vụng là không đúng!”
“Cái gì mà tôi ăn cắp hả? Quả trứng này là do Lý Thúy Như bà đẻ hay là con gà này do Lý Thúy Như bà nuôi? Bà trần trụi mông, đi tay không gả vào cái nhà này, đến cả giường đệm cũng không có lấy một cái, trong nhà này có cái thứ gì là có liên quan đến bà sao?” Ân Ngọc Dao mắng xong Lý Thúy Như, lại dời mắt nhìn về phía cha ruột của mình: “Bà ta suốt ngày ăn trứng ăn cháo tôi không nói cái gì, ông thích nuôi thì cứ nuôi đi, nhưng mà bà ta không có quyền cắt xén thức ăn của tôi và Tiểu Lỗi.”
Ân Ngọc Dao hít một hơi thật sâu, lạnh như băng nhìn về phía Ân Đại Thành: “Tôi về nhà được nửa tháng, mỗi ngày bà ta chỉ cho tôi ăn hai chén rưỡi chén cháo rau dại và nửa cái bánh bắp đen, ông cứ trơ mắt nhìn bà ta ngược đãi tôi và Tiểu Lỗi, mãi đến khi tôi đói đến ngất xỉu cũng không thấy ông dám ra mặt nói đỡ cho chúng tôi một câu. Hôm nay tôi chỉ đạp bà ta một cái thôi, ông đã đau lòng la lối om sòm, ông đúng là cha ruột của tôi đó nha!”
Ân Đại Thành há miệng thở dốc lại không biết nên nói cái gì, một lúc lâu sau mới cắn răng rặn ra một câu: “Không phải mỗi ngày cha đều chừa cho con nửa cái màn thầu bột mì sao?”
Lý Thúy Như nghe được lời này đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ân Đại Thành, bà ta không ngờ rằng người đàn ông khù khờ này dám giở trò ngay dưới mí mắt của bà ta, cho con ranh này lương khô suốt nửa tháng, vậy mà bà ta lại không hề phát hiện ra chuyện này.
Ân Đại Thành chột dạ không dám đối diện với Lý Thúy Như, chỉ muốn dỗ Ân Ngọc Dao trước: “Được rồi, con cũng đã quậy rồi, lần sau đừng có phá trứng gà nữa, mau vào nhà ăn cơm đi, lát nữa cha còn phải đi kiếm công điểm nữa.”
“Ăn cơm, ăn cơm gì? Đi ăn cái chén cháo rau dại không có mấy hạt gạo kia đó hả?” Ân Ngọc Dao châm biếm, ôm tay nhìn Lý Thúy Như: “Ông thích ăn thì cứ ăn cho nhiều vào, cho ông hết nguyên nồi đó đó.”
Cô xoay người vẫy tay gọi Ân Ngọc Lỗi: “Đi thôi, đi vào nhà ăn cơm với chị.”
Ân Ngọc Lỗi nhìn Lý Thúy Như mặt mày xanh mét và Ân Đại Thành đang rầu rĩ không biết nên làm cái gì, quay đầu đi theo Ân Ngọc Dao chạy vào trong phòng. Tuy rằng cha và mẹ kế rất đáng ghét, nhưng ở trong lòng Ân Ngọc Lỗi, bọn họ cũng không quan trọng bằng chị, cho dù cô nói cái gì thì cậu bé cũng đều sẽ nghe theo.
Ân Ngọc Dao đi vào phòng bếp, mở nắp nồi ra, trong xửng đang hấp hai cái màn thầu làm từ bột mì và bột bắp, còn có một chén tương trứng, đây là bữa sáng mà Lý Thúy Như chuẩn bị cho Ân Đại Thành, hai quả trứng luộc, một tô cháo gạo, đây là bà ta chuẩn bị cho mình. Ngoại trừ cái này ra, bên dưới đáy nồi còn có một nồi cháo rau dại lỏng, đó là phần của hai chị em bọn họ.
Ân Ngọc Dao không thèm nhìn mớ cháo rau dài kia cái nào, trực tiếp múc hai chén cháo gạo ra, hai quả trứng luộc vừa lúc hai chị em bọn họ mỗi người một quả. Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cơ thể của cô chỉ ăn mấy thứ này thôi chỉ e là không đủ, lại cầm thêm một cái màn thầu, múc nửa chén tương trứng, bảo Ân Ngọc Lỗi bưng mấy thứ này vào phòng của hai người bọn họ.
Hai chị em bọn họ ở trong phòng ăn uống ngon lành, Lý Thúy Như ở trong sân được Ân Đại Thành đỡ vào, nhìn thoáng qua lập tức phát hiện đồ ăn trong nồi đã vơi đi hơn phân nửa, lập tức nổi giận đến mức mắt nổ đom đóm, quay đầu lại nhìn về phía phòng của hai chị em hô to: “Con lấy cơm của mẹ thì cũng thôi, sao lại lấy luôn phần của cha con nữa, cha con ăn không no thì làm sao có sức làm việc đây?”
Ân Ngọc Dao cười mỉa, lạnh lùng trào phúng lại: “Ăn không no thì ăn cháo rau dại đi, lúc trước tôi cũng toàn phải ăn cháo rau dại rồi đi làm việc đó, lúc đó cũng không thấy cha tôi nói là không được mà.”
Nghe tiếng con gái châm chọc, lại nhìn gương mặt nổi điên của Lý Thúy Như, trong lòng Ân Đại Thành khổ không nói nổi, nếu làm lớn chuyện việc này, ông ta không lấy lòng được người nào, làm gì cũng sẽ bị trách!