Ân Ngọc Dao lười phí lời với mẹ kế, trực tiếp lý luận với Ân Đại Thành, một năm nay Ân Đại Thành sớm bị Lý Thúy Như nắm trong lòng bàn tay, trong tay không có một xu, lại thêm mỗi ngày Lý Thúy Như sớm tối thổi gió bên tai, ông ta cũng cảm thấy con gái trở về làm việc tốt hơn. Ân Ngọc Dao nhìn cha ruột vâng vâng dạ dạ nói mình nghe lời mẹ kế đi, trực tiếp hừ lạnh một tiếng quay người rời khỏi nhà.
Trước kia lúc mẹ ruột cô còn sống cho tiền đều cho nhiều một chút, Ân Ngọc Dao cũng cất lại một chút xíu, đủ để dùng trong hai tháng. Chờ sau khi tiêu hết chỗ tiền này, cô lại hỏi bạn học mượn một chút, như vậy mới miễn cưỡng kiên trì đến khi nhận bằng tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, ý tưởng mãnh liệt nhất của Ân Ngọc Dao chính là mau chóng thi đậu một công việc trong xưởng, sớm kiếm tiền trả hết tiền và phiếu đã nợ với bạn học, nhưng thời gian tuyển công nhân của những nhà máy tập thể này đều là vào đầu xuân, cách bây giờ còn hơn mấy tháng. Ân Ngọc Dao đành phải về nhà trước, muốn ở nhà làm việc kiếm công điểm chờ cuối năm đổi tiền cũng có thể trả tiền và phiếu lại.
Nhưng cuộc sống ở nhà cũng không dễ vượt qua, Lý Thúy Như đã kéo xuống lớp ngụy trang cuối cùng của hình tượng "mẹ hiền", mỗi ngày chuẩn bị cơm canh thô ráp đơn sơ không nói, ngay cả ăn cũng chưa lửng dạ. Đối với cái này, Lý Thúy Như lẽ thẳng khí hùng, nói Ân Đại Thành là sức lao động chủ yếu trong nhà, phải ăn no mới kiếm được công điểm, bà ta sinh hai đứa bé vốn đã không có nhiều sữa, lại không ăn no thì càng không có sữa. Trong nhà chỉ có hai chị em Ân Ngọc Dao cùng Ân Ngọc Lỗi một người kiếm không được bao nhiêu công điểm, một người không kiếm công điểm, vừa vặn ăn ít một chút để tiết kiệm một chút lương thực cho gia đình.
Ân Đại Thành có chút không nỡ để con trai con gái đói bụng, nhưng mới mở miệng liền bị Lý Thúy Như trừng trở về, ngay cả rắm cũng không dám thả, nhiều lắm là tìm cơ hội lén giấu nửa miếng lương khô thừa dịp Lý Thúy Như nhìn không thấy đưa cho Ân Ngọc Dao. Ân Ngọc Dao mặc dù đã thất vọng cực độ về Ân Đại Thành nhưng cô vẫn nhận lấy phần lương thực này, cô có thể không ăn, nhưng mà em trai mới sáu tuổi chính là đang tuổi lớn, cũng không thể đói bụng.
Vốn dĩ Ân Ngọc Dao nửa non năm nay đã không được ăn no, sau khi về nhà chịu đói còn phải ra ruộng làm việc, chưa được nửa tháng đã không chịu nổi té xỉu ở trong ruộng. Có lẽ là sức khỏe của nguyên thân quá yếu, vừa xỉu một cái hồn phách của cô không biết đi nơi nào, Ân Ngọc Dao của thế kỷ hai mươi mốt liền xuyên tới.
Ân Ngọc Dao nằm ở trên giường sờ cái bụng đói meo có chút ấm ức, cô đói quá đi, buổi sáng cô đến bảo tàng đã bắt đầu công việc đăng ký danh sách, còn chưa kịp đến nhà ăn ăn điểm tâm nữa. Nghĩ đến suy nghĩ nảy sinh trước khi mình xuyên qua, cô nhịn không được thở dài, cô chỉ là thiên mã hành không tùy tiện suy nghĩ lung tung một chút, không có ý định xuyên về thập niên 70 thật mà! Lại nói, lúc ấy cô nghĩ là nếu như mang bảo tàng niên đại xuyên qua thì sẽ phát tài, cô xuyên qua thì bảo tàng đâu?
Suy nghĩ vừa dứt, Ân Ngọc Dao lại cảm thấy mắt tối sầm lại, một giây sau cô phát hiện mình thế mà êm đẹp đứng ở trước tủ trưng bày của bảo tàng niên đại, đối mặt với từng chồng từng chồng đại đoàn kết.
Cô lại xuyên về rồi sao?