Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 1

Ân Ngọc Dao đếm xong một xấp phiếu lương thực cả nước cuối cùng trong tay, đặt nó lại vào trong tủ kiếng, tiếp theo điền một dãy số vào trong tờ khai trong tay: Một vạn ba ngàn năm trăm cân.

Kẹp bút lên trên cặp văn kiện,  Ân Ngọc Dao vừa vuốt vuốt bả vai có chút mỏi nhừ vừa quét mắt nhìn quầy thủy tinh hàng dài trước mặt, trên mặt không khỏi nở nụ cười: Tính ra hôm nay hàng triển lãm mới đến, sảnh triển lãm này chỉ riêng bộ nhân dân tệ năm 1962 phát hành thứ ba đã lên tận hai mươi vạn tệ. Trừ cái đó ra, các loại các loại phiếu khoán sử dụng vào những năm 60-70 cũng lên tới hơn trăm loại, mỗi loại đều là một chồng thật dày, sắp xếp dựa theo năm theo thứ tự. Trong đó phiếu lương thực cả nước mà thời đó mọi người cần nhất thực thế vượt quá một vạn cân, cũng không biết lần này ông chủ đã tìm bao nhiêu người mới mua được nhiều "Đồ cổ" như vậy.

Không sai,  Ân Ngọc Dao chính là nhân viên của một bảo tàng niên đại tư nhân. Đừng thấy đây là một bảo tàng tư nhân, nhưng ở địa phương vô cùng được người yêu mến, bởi vì ông chủ quá sành chơi: Cả tòa nhà bảo tàng niên đại tổng cộng có bảy tầng, ngoại trừ có các sảnh triển lãm mang tính đặc sắc thời đại ra, còn có mười mấy cửa hàng với quy mô khác nhau bắt chước các khu khác nhau, từ "cung tiêu xã hương trấn", "cửa hàng thực phẩm phụ phẩm" đến "cửa hàng Đại Thượng Hải", "cửa hàng ngoại mậu", cái gì cũng có, hàng hóa bên trong đều là những thứ bình thường hay bán, đều là ông chủ cố ý tìm từng xưởng định chế riêng, vô luận là thực phẩm đóng gói hay là quần áo, phong cách vải vóc đều theo niên đại thời đó, khiến cho người ta có một loại cảm giác bước chân vào những năm 60-70.

Lúc này đang trong kỳ nghỉ hè, rất nhiều trường học đều chọn nơi này làm nơi tổ chức hoạt động thực tế, cũng không ít du khách từ nơi khác cố ý chạy tới, liên tiếp hơn một tháng lịch đặt chỗ trước của bảo tàng đều ở trạng thái hết chỗ, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối đều là du khách. Đừng nói những nhân viên sảnh triển lãm như bọn họ, đến ngay cả các chú các thím trong căn tin đều mệt muốn chết, sau khi nhân viên ăn điểm tâm xong, bọn họ liền phải mau chóng chuẩn bị cơm trưa, dù sao đặc sắc căn tin của tòa bảo tàng niên đại cũng là một trong những nơi rất nhiều du khách muốn trải nghiệm.

Ân Ngọc Dao khóa quầy thủy tinh của sảnh triển lãm lại, nhìn trong tủ trưng bày từng chồng từng chồng đại đoàn kết, hơn vạn cân phiếu lương thực cả nước, một chồng phiếu thịt, phiếu công nghiệp, trong đầu của cô không khỏi nảy ra cái suy nghĩ: Nếu như mang theo những thứ này xuyên về thập niên 70, vậy chẳng phải là phát tài rồi sao.

Vừa suy nghĩ xong liền nghe thấy một tiếng nổ vang, đèn trong bảo tàng đột nhiên tắt ngúm, Ân Ngọc Dao mắt tối sầm lại, đã mất đi ý thức.

***

Tiếng mắng chói tai láo nháo chui vào lỗ tai, Ân Ngọc Dao đang ngủ mê vô thức nhíu mày, ý thức dần dần quay lại, còn chưa mở to mắt liền cảm giác đầu mê man, toàn thân đau nhức âm ỉ. Cô nhẹ nhàng lẩm bẩm hai tiếng, chậm rãi mở mắt, sau đó cô...

Trợn tròn mắt!

Lúc này cô nằm ở trong một căn phòng rách nát, trên tường tựa hồ là bị lò lửa hun vàng, bên trong lộ ra màu đen, nóc phòng thấp bé cũ nát, trong phòng chỉ có hai cái rương gỗ có ổ khóa cùng một cái bàn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ân Ngọc Dao lập tức có chút luống cuống, cô muốn ngồi dậy xem xét tình huống, thế nhưng trên thân như nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, ngay khi cô hoài nghi chính mình có phải bị bắt cóc bán vào trong núi lớn gì không thì tiếng mắng chửi ngoài cửa sổ dần dần trở nên rõ ràng: "Ăn của nhà uống của nhà, nuôi lớn như vậy mà không biết làm thứ gì cả, mới ra ruộng mấy ngày thôi mà đòi chết đòi sống, không biết còn tưởng rằng người mẹ kế tôi đây ngược đãi cô đó! Thật sự là đọc sách nát hai ngày liền coi chính mình là nhân vật, tôi nhổ vào!"