Động Tiên Ca

Chương 34

Chương 34
Ngoại trừ sự uy hϊếp đáng sợ của lão Nhị nhà họ Lục ra, một trăm năm này thật sự rất vui vẻ. Cũng trong khoảng thời gian này, chúng tôi gặp lại Chu Anh (con rối Bát vương gia ấy), đồng thời bị hắn giáng lôi cho chết khϊếp… và cùng rất nhiều người lẫn không phải con người, quen biết, chia tay, rồi lại gặp lại.

Kỳ thật tu tiên cũng không phải không có ý nghĩa… Có lẽ là vì, tôi là một người ngoài tu tiên trong vu bà đi? Tôi đến thế giới này đã hơn một trăm năm, còn chưa học được nhập định bế quan trường kỳ. Giao tiếp giữa con người và chúng sinh lúc nào cũng đầy thú vị và đủ mọi hình thức.

Tôi nghĩ Vô Cùng vẫn bị tôi ảnh hưởng đến. Hắn trở nên có phần dịu dàng hơn, đầu óc bớt chút xấu xa hơn… Ít nhất lúc phản kháng đánh cướp, nếu trước kia từng đánh cướp qua, sẽ không cướp sạch sẽ nữa, còn đuổi theo chừa lại cho người ta chút đồ.

“Gặp lại tức là hữu duyên thôi.” Hắn nói.

Chỉ là không ngờ gặp lại cái tên đạo trưởng lừa đảo xui xẻo kia…. Trí nhớ quá kém là tối kỵ của dân lừa đảo. Cư nhiên có thể quên luôn diện mạo của Vô Cùng thật sự là…

Song Vô Cùng có phần nguyện ý lui tới với người khác hơn, quan hệ với Khải Mông cũng không còn căng thẳng nữa. Ngay cả lúc tôi bệnh nặng, hắn cũng nguyện ý giúp tôi tưới nước bón phân cho A Hoa, mà không phải phóng hỏa thiêu luôn.

Đây thật sự là tiến bộ rất lớn.

Đáng tiếc A Hoa không cảm kích… Tôi nghĩ là do “Tình yêu” của Vô Cùng chẳng những người thường không cảm nhận nổi, ngay cả loài thực vật hoang dã cũng chịu không nổi. Bởi vì A Hoa luôn chờ thời cơ mà đớp hắn, cho nên hắn ôn nhu… đem A Hoa trói buộc hoặc phong trận mới tưới nước bón phân. Biết rõ A Hoa ghét nhất là ăn cá, hắn vẫn dùng ánh mắt cưng chiều nói, “Vật nhỏ bướng bỉnh này, không được kiêng ăn nha.”, đoạn bóp cổ bắt nó ăn vào.

Trong cơn bệnh nặng, tôi vô lực ngăn cản, hơn nữa có loại cảm giác khủng bố quen thuộc.

Tôi nghĩ, Vô Cùng là chỉ “Yêu Loan và Hoa”, nhưng tình yêu tràn ngập tinh thần biếи ŧɦái của hắn… ngoại trừ cái người xui xẻo ngu ngốc là tôi đây chịu được, đoán chừng đến cả chủng loại hoang dã gì cũng sẽ chịu không thấu.

…Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy, vận mệnh như vậy, đem so với chuyện bị lão ba làm thịt được không…?

Tôi đột nhiên rất không muốn sinh con. Một là sợ di truyền, hai là sợ lây bệnh. Chờ đến khi tôi hết bệnh rồi, phát hiện lúc A Hoa đi săn (bình thường là tôi chỉ cho phép nó được ăn ác quỷ hoặc yêu quái), trở nên thích vờn con mồi hơn, âm hiểm xảo trá lại còn mưu kế chồng chất hơn… Tôi rốt cục biết uy lực lây bệnh biếи ŧɦái lớn cỡ nào lại còn vượt ra khỏi chủng loài.

May mắn Vô Cùng cảm thấy còn chưa đến thời điểm vượt ải… Người tu tiên cũng không phải cứ tùy tùy tiện tiện là sẽ sinh được con. Tôi chỉ có thể cầu nguyện Vô Cùng cứ tiếp tục ngây thơ, đừng nghĩ đến cái chuyện sinh con đẻ cái là thú vị là được.

Nhưng mặc kệ cái lỗ đen trong đầu Vô Cùng to cỡ nào, tôi không thừa nhận cũng không được, hắn xác thực cực kỳ yêu tôi. Cái tên biếи ŧɦái đầu óc thường xuyên chập mạch này, đối với tình cảm vẫn rất thuần túy không tạp niệm, từ sau khi thành thân, chúng tôi đến cả cãi nhau cũng rất ít, đối với hắn mà nói quả thực rất không dễ dàng.

Một trăm năm này, chúng tôi chỉ cãi nhau một lần.

Chuyện là vầy. Không biết nguyên nhân gì, sau một đoạn thời gian tôi và Vô Cùng bắt đầu kiếp sống dạo chơi, Chớp mắt trăm năm không biết vì sao sản lượng ngày càng cao, ngày càng linh khí tràn đầy, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng vù vù.

Đối với thứ bảo bối thần bí này, có đôi khi tôi sẽ có loại cảm giác kỳ quái… Rất giống với cảm giác ôn hậu khiêm nhường lúc tôi đối mặt với mảnh đất, thậm chí còn nổi lên cảm giác như “Nó đang kêu gọi tôi”.

Có lần lúc Vô Cùng đang hôn tôi, Chớp mắt trăm năm đột nhiên từ trong vòng tay trữ vật của hắn bay ra, trước khi Vô Cùng lao đến nó, tôi đã chạm đến nó trước.

Nhưng tôi thề, không phải tôi chủ động, mà là bảo bối kia tự bay vào lòng bàn tay tôi.

Nhưng Vô Cùng hung tợn đoạt lại, còn đánh đỏ tay tôi. Điệu bộ của hắn, là dữ tợn mà cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy.

Tôi muốn biện bạch, nổi giận, hoặc là đánh hắn một chút…

Vậy mà tôi lại không làm gì cả, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, nước mắt trào ra, không thể không lập tức thoát khỏi hiện trường.

Vẫn là không khóc thật sự, đương nhiên không vui, nhưng nếu nói tôi tức giận, vậy cũng không đúng lắm. Có cái gì mà giận chứ?

Tôi đã sớm biết tôi chỉ là thứ hai, thứ nhất là món đồ chơi kia.

Nhưng Vô Cùng cứ khăng khăng là tôi tức giận, liều mình quấn quít lấy tôi, cứng rắn muốn đem nguyên tắc ba không đổi thành 4 không, nói cách khác, là hắn chịu buông tha cho việc phóng mê hồn thuật với tôi. Nhưng tôi chả thấy vui gì cả, ngược lại thật sự nổi hỏa, mới phá lệ ầm ỹ một trận… Tôi hung ác mắng hắn một tràng, hắn mới tin là tôi hết giận, dè dặt cả một đoạn thời gian.

Tôi rất muốn chiến tranh lạnh với hắn một thời gian, nhưng thấy hắn khổ sở thành như thế, tôi còn đau lòng hơn hắn.

Quên đi. Tôi không có chí tiến thủ. Sau này bị hắn làm cho tức chết âu cũng đáng… đàn ông đều do phụ nữ chiều quá mà ra. Tôi đành phải lặng lẽ nuốt cục tức này vào, cố gắng lực biểu hiện như thường… chẳng may bị ‘đất càng mềm đào càng sâu’(càng lún sâu vào), cũng là tự làm tự chịu.

Nhưng Vô Cùng là một tên ngây ngô biếи ŧɦái. Hắn cư nhiên không thừa thắng truy kích, mà ngược lại nịnh bợ lấy lòng, hết sức thuận theo.

Tình yêu thật sự là một thứ khủng bố, so với Chớp mắt trăm năm còn mạnh hơn rất nhiều. Cư nhiên có thể khiến cho một tên ngang ngược, không hề có đạo đức như Vô Cùng trở nên đáng thương hề hề như vậy.

Tôi tha thứ cho hắn. Mặc kệ nói như thế nào, độ thành thục và độ khỏe mạnh của tâm trí tôi đều cao hơn hắn rất nhiều. Hơn nữa, đàn ông trời sinh chính là đồ ngốc, đàn ông ngu ngốc sẽ vì một vài vật chết không quan trọng hoặc tiền tài quyền thế vứt bỏ thứ quý giá chân chính, phụ nữ sáng suốt mới không ngu như vậy.

Huống chi tôi là một người phụ nữ đầy trí tuệ thế này.

Sau đó, tôi cực lực làm lơ lời kêu gọi của Chớp mắt trăm năm, bảo Vô Cùng đem thứ đồ chơi kia đi buộc chặt một chút, lại còn từ chối Vô Cùng đem thứ đồ chơi kia tặng cho tôi.

Mụ nội nó, tôi không đập tan cái thứ đã phá hỏng độ tin tưởng hôn nhân kia là tôi có tu dưỡng lắm rồi, ai thèm nó chứ.

Sau một trăm năm, chúng tôi lại nhớ tới di tích Vân Mộng.

Không ngờ vu trận lúc trước vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu, quy tắc được mượn đến chưa bị thu hồi, vẫn hoàn mỹ không tỳ vết tiếp tục vận chuyển. Tuy rằng thôn xóm cấu thành vu trận, mọi người sống trong đó không hề hay biết… Nhưng từ gương mặt của họ, tôi nhìn thấy những nét quen thuộc.

Đúng vậy. Là con cháu của những thôn dân tôi quen biết một trăm năm trước. Giống như tổ tiên họ, người Sở chính là người Sở. Vẫn gọi tôi là “Thần tử đại nhân” như trước, vẫn cầu nguyện cho thổ địa, chúc phúc cho con cái như trước.

Quả nhiên… tôi vẫn còn rất thích nhân loại. Bởi vì cùng bọn họ sẽ không chân chính ly biệt. Bọn họ vẫn sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở, dùng sinh mệnh mới mà bao trùm tử vong.

Trong nháy mắt kia, tôi hiểu được lòng của Vân Mộng… Hoặc nói là tất cả sự thiên vị của mảnh đất này. Thiên vị nhân loại… hoặc nói là phàm nhân. Cho dù giữa phàm nhân đôi khi sẽ xuất hiện “tế bào ung thư” người tu tiên, những kẻ rất không nên có được khả năng quá lớn, Thần vẫn thiên vị mà cản lại, mà bảo hộ những chủng tộc đoản mệnh này, kể cả những người có thể nhập ma nhưng cũng có thể thành thánh, có thể đáng yêu nhưng cũng có thể đáng giận.

Vân Mộng say ngủ phát ra tiếng cười trầm thấp rất nhẹ, khiến trái tim tôi tràn ngập làn sóng lăn tăn vui sướиɠ.

“Lão gia hỏa này… Cư nhiên dám mơ ước nữ nhân của ta!” Vô Cùng căm thù nghiến răng nghiến lợi, Vân Mộng khinh miệt làm ngơ hắn.

“Không có chuyện đó có biết không hả?” Tôi trừng mắt, “Chỉ là lão nhân gia có vẻ chiếu cố em hơn thôi…” Hùng hổ chỉ vào mũi hắn, “Nghe đây! Không cho phép anh có hành động gì vô lễ! Anh đã đồng ý với em rồi!”

“…Hừ.” Hắn vẻ mặt tổn thương ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn, “Loan Loan không thương anh… anh chỉ có mỗi em… thế mà e còn tốt với lão già kia hơn anh…”

“Không phải như vậy.” Tôi đỡ trán, “Cái kia, kính lão tôn hiền (kính người già tôn trọng người tài) anh không hiểu sao? Em cũng không tin anh dám đối đãi như vậy với Tuệ Cực… Được rồi được rồi, đừng có ủ rũ như vậy nữa, sắp nổi ma trơi đến nơi rồi… Chậm đã, anh đang vẽ cái gì vậy?”

Tên khốn này… rõ ràng đã đáp ứng sẽ tôn kính hơn với Khải Mông… Cư nhiên đang vẽ bùa bắt thần.

Rắc một tiếng, tôi đeo vào ngón tay hổ mới được tôi luyện lại. Sau đó, cảm thấy hắn đưa món quà tân hôn này thật sự rất thực dụng.

Ít nhất lúc tẩn hắn, sẽ không bị chân khí hộ thể của hắn gây dội khiến gãy xương nữa.

Cãi nhau cũng không phải chuyện xấu… Ít nhất đối với Vô Cùng, hắn sẽ không đánh trả lại, chỉ biết khóc nói tôi không thương hắn linh tinh mà thôi.

“Yêu anh mới quan tâm đến anh, bớt càm ràm đi” Tôi vẫy cánh tay đỏ ửng, đeo ngón tay hổ gắn linh ngọc mà tay vẫn bị chấn đến phát đau.

“Không được dùng thái độ vô lễ với Hỗn Độn. Nếu nhân sự vật đã được nhận định là phải bị bài xích để giữ cân bằng cho Đại đạo… thì anh sẽ bị Hỗn Độn ăn luôn đấy. Không phải anh nói muốn ở bên e mãi mãi sao? Không phải nói muốn thành tiên để sống thật lâu thật lâu sao? Em cũng không muốn thấy ông xã em bị Hỗn Độn ăn mất. Tuy em chỉ là một thầy vu gà mờ… nhưng cũng sẽ thật mất mặt.”

Đừng hỏi tại sao tôi biết… Tôi cũng không rõ lắm. Vô Cùng đã từng nói, Độ Kiếp rất khó, bị kiếp lôi (thiên kiếp đấy ạ) đánh chết có, bị tâm ma cắn nuốt, cũng có. Nhưng tôi nghĩ, cái gọi là kiếp lôi, tâm ma, nhất định không thoát khỏi liên quan với Hỗn Độn.

Cái tên mặt cười ngu thường xuyên khiến tôi muốn ly hôn này, lúc nào cũng đầy bụng xấu xa, âm hiểm giả dối lại hồn nhiên một cách tàn khốc… Dẫu sao cũng là người tôi quan tâm nhất.

Mặc dù hắn mặt mày mờ mịt, ngốc đến hoàn toàn nghe không hiểu. Nhưng có lẽ nghe hiểu được rằng tôi rất quan tâm hắn, cho nên cười tủm tỉm quấn tới, nụ cười thuần túy trong vắt.

Cho dù tên tu đạo giống một ‘tế bào ung thư’ này, cũng là loài người, là loài người mà tôi thích nhất.

Tôi gắt gao ôm lấy hắn, ôm rất chặt. Vân Mộng đang say ngủ “phì” một tiếng, tiếng cười mang theo sủng nịch bất đắc dĩ, ngủ càng sâu hơn chút.

Tuy rằng trong các vùng đất, tôi thích Vân Mộng nhất, nhưng vẫn không có ý định nán lại quá lâu. Nhưng không nghĩ tới, thời gian có thể nán lại còn ngắn hơn tôi tưởng tượng.

Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

Đó là một buổi chiều ngày thu. Tôi mang theo A Hoa định bụng khôi phục tế đàn ở phụ cận khu di tích … trồng thêm vài gốc cây, chất thêm vài tảng đá, để bày tỏ tâm ý.

Bỗng dưng Vô Cùng đáng lẽ ra đang đi “làm ruộng” trong động phủ, đột nhiên đi vào phạm vi tế đàn. Mặc dù có cảm giác là lạ… Nhưng đích thật hơi thở của Vô Cùng không lẫn vào đâu được.

Vì sao ư? Người trong Đạo môn kỳ thật không thích Hỗn Độn bất quy tắc cho lắm, cho nên có phần bài xích với tế đàn của Vu, sẽ không thường bước vào phạm vi của họ.

Đợi đến khi tôi cảm giác được điều bất ổn, thì đã không còn kịp rồi.

Gần như trong chớp mắt, tế đàn biến thành bột phấn, những gốc cây nhỏ vừa gieo trồng xuống lập bức bốc cháy, A Hoa cũng nháy mắt héo rũ. Tôi đang phát ra hỏa diễm nóng rực với ánh sáng mãnh liệt thì bị bóp cổ nâng lên.

Tuy rằng rất giống… Nhưng không phải, không phải Vô Cùng. Tôi run rẩy, cực kỳ run… Như là luyện ngục hóa thành thực thể, dùng khí tức tương tự như của Vô Cùng mà nhét vào.

“A? Kỳ quái nhỉ…” mái tóc đen dài bung thả nhảy múa theo gió, chỉ thấy rõ chóp mũi và bờ môi, người đàn ông tuấn tú cười gằn, ác ý và sát khí mãnh liệt dâng lên khiến người nghẹn thở, “Ta cư nhiên không muốn gϊếŧ ngươi… Kết quả vẫn là bị ảnh hưởng của Tiểu Tứ sao?”

Trong mơ mơ hồ hồ, tôi nghe thấy Vân Mộng nổi giận gào thét, tiếng kêu la thảm thiết của đại địa và thôn dân bị dày xéo.

Tên… tên tu tiên này… đáng ghét, đáng ghét… ghê tởm như tế bào ung thư! Dựa vào cái gì… Rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể ỷ vào sức mạnh trong người để thương tổn tra tấn “Chủ nhân”?!

Nhưng bất kể công kích hay là thuấn di, tôi đều bị hắn dễ dàng phá giải. Tôi như con chuột bị mèo trêu vờn, chỉ có thể nghe chúng sinh trên đại địa gào khóc mà bất lực. Cho dù là Vân Mộng cuồng nộ nhập vào thân, cũng không thể động đến hắn dù chỉ một chút, ngược lại bởi vì nhập vào thân, mà khiến cho hắn đả thương nặng đến Vân Mộng già yếu hơn.

Sở dĩ tôi không chết, là vì Vô Cùng chạy tới, ngăn lại.

“Chậc,” Vô Cùng lạnh lùng nhét tôi ra sau lưng, “Lục Tu Hàn không đặt tên cho ngươi, ngươi không biết tự đặt cho mình sao? Hạng thức thần não phẳng chính là thức thần não phẳng mà.”

“Không có tên mới không có nhược điểm nha, Tiểu Tứ.” lão Nhị nhà họ Lục tựa như địa ngục hóa thân thành, nụ cười ác ý càng sâu, “Nói tới, ngươi quả thật là khó bắt… có điều quá trình rất thú vị. Như vậy đi, ngươi giao Chớp mắt trăm năm ra đây, ta liền giữ lại một phách của ngươi làm thức thần, thế nào? Về phần nương tử ngươi… Không cần lo lắng. Sau khi làm lô đỉnh xong, ta sẽ chăn nuôi thật tốt… Bị ngươi ảnh hưởng đến, cũng không muốn gϊếŧ cô ta.”

“Không có tên… Vậy kêu Vô Danh đi.” Vô Cùng mỉm cười, “Dù sao ta đã nuốt chủ nhân trước kia của ngươi, hiện tại cũng có thể xem như là chủ nhân của ngươi…” Hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nheo lại, “Này này, ngươi cái tên này… ăn thịt người ?”

“Ăn vài tên Nguyên Anh.” Vô Danh liếʍ liếʍ môi, “Cái địa phương rách nát lạc hậu này, muốn tìm vài tên Nguyên Anh cũng khó. Có điều không có trí nhớ và tình cảm quả thực rất không tiện nha… Đành phải dùng số lượng thay thế chất lượng thôi. Trí nhớ và tình cảm của nhân loại thật sự rất ngon…”

“Chạy mau”. Thần thức của Vô Cùng đột nhiên vang lên trong đầu tôi. “Càng xa càng tốt… Thừa dịp vùng đất còn chưa bị phá hủy hoàn toàn, chạy mau! Tên khốn này đã phạm vào tuyệt đại cấm kỵ… đã bước vào ma đạo rồi!”

Sau đó một Vô Cùng vẫn luôn trốn chạy, đánh về phía lão Nhị nhà họ Lục – Vô Danh.

Chạy ư? Tôi sao? Một mình? Kỳ thật… tôi, rất sợ cô đơn đúng không? Kiếp trước bám vào mẹ, kiếp này bám vào Vô Cùng. Ở mặt ngoài, là bọn họ ỷ lại tôi… trên thực tế, là tôi không sống thiếu họ được.

Trước mắt tôi, cái tên lão Nhị hóa thân của khủng bố kia, móc Chớp mắt trăm năm mà Vô Cùng giấu trong huyệt Khí Hải* ra, nhe răng cười như một tên ác ma.

*Huyệt Khí Hải (chữ Hán: 氣海穴, biển của khí) là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người. Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan điền. Vị trí đo từ rốn xuống phía dưới 1,5 thốn đồng thân, điểm đó chính là huyệt Khí Hải.

Không thể tha thứ được.

A, tôi có từng nói tôi đã rèn lại cây Pha lê tâm số 2 đúng không? Có khả năng biến hóa mô phỏng thành hình thù khác… Chỉ cần là vật tôi đã từng thấy. Đương nhiên, chút điểm tài mọn ấy ở trong mắt Vô Danh không đáng cười… Tùy tiện cũng có thể phá giải.

Nhưng tôi ấy mà đến từ thế kỷ hai mươi mốt, đã từng thấy những thứ mà họ chưa từng thấy qua a!! Phàm nhân cũng có thủ đoạn của phàm nhân, chớ nên xem thường phàm nhân không có pháp lực chứ!

Mặc dù tôi chỉ xem trong phim hoạt hình hoặc phim ảnh, mặc dù tôi không biết kết cấu và nguyên lý chính của thể hoàn chỉnh… Nhưng khóa cò súng tôi dù sao cũng biết.

Cơn phẫn nộ của Vân Mộng và của tôi cùng luân phiên hợp lại, thông qua tiếng pháo trong suốt nổ vang như sấm sét cửu thiên, là hình ảnh hỏa tiễn hư ảo gợi lên trong trí nhớ tôi, đánh cho Vô Danh hóa thân của địa ngục kia trở tay không kịp, thậm chí còn làm cho Chớp mắt trăm năm bị dội bay vụt ra.

“Lại đây!” Tôi gào to với Chớp mắt trăm năm. Không phải vẫn luôn kêu gọi ta sao? Lại đây!

Quả nhiên Chớp mắt trăm năm như một ngôi sao chổi bay vụt vào tay tôi, A Hoa héo rũ cũng thức tỉnh, giãy dụa phất phơ trên tóc mai của tôi.

Tôi lập tức thuấn di, nhưng Vân Mộng đã bị thương, không ổn định được, khiến tôi thuấn di không được xa lắm, không thể không chạy vội một đoạn, ở trong giữa những dãy núi thấp của Vân Mộng thống khổ tìm được cơ hội lại thuấn di.

Tôi biết Vô Danh sẽ đuổi theo, nhất định sẽ. Hắn và Vô Cùng giống nhau… Đối với Chớp mắt trăm năm có một sự chấp niệm cuồng nhiệt.

Rõ thật khéo. Cũng phải qua hơn một trăm năm, tôi mới biết được cách sử dụng chính xác Truyền Tống Trận đã cũ nát kia.