Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn

Chương 7: Nhiệm Vụ.

Nơi ở của Giang Thư Huyền chỉ là một chỗ tạm thời, nhưng cho dù là một nơi đặt chân tạm thời, thì có thể sống được ở đây chốn thành phố N này, thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.

Đây là một trang viên xa hoa trong trung tâm thành phố N, mỗi căn nhà bên trong trang viên đều có giá trên trăm triệu, năm đó khi xây dựng phần lớn đã bị những người giàu có quyền thế đặt trước rồi, những nhà đầu tư bình thường hoặc thương nhân nước ngoài muốn mua cũng tìm không ra người.

Cố Khê Kiều híp mắt nhìn trong chớp mắt liền nhận ra nơi này nhưng cô cũng không kinh ngạc chút nào.

Cô được đưa đến một căn phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Có một phụ nữ trung niên rất nhanh đến đưa cho cô một bộ quần áo.

[ Khởi động nhiệm vụ mỗi ngày, làm một việc tốt: giúp đỡ chữa khỏi chân bị tật cho thím Trương, nhiệm vụ hoàn thành được thưởng 5 điểm tích lũy.]

Cố Khê Kiều vừa nhận lấy quần áo thì có tiếng của hệ thống vang lên trong đầu.

Cố Khê Kiều lập tức liền hiểu, đây là hệ thống muốn thông báo nhiệm vụ cho cô làm, cô ở trong không gian thực tế ảo thật sự đã đọc không ít sách y học nhưng mà chưa bao giờ thực hiện trên người cả, không thể hy vọng cô dùng chút y thuật cỏn con này ra để làm hại người được: “Chữa chết người thì phải làm sao?”

[ Hệ thống có thể kiểm tra được tình trạng sức khỏe của bà ấy, chỉ cần cậu vay mượn điểm tích lũy đến cửa hàng mua một phương thuốc.]

[ Đinh! Đã kiểm tra xong.]

Cố Khê Kiều nhanh chóng xem qua kết quả mà hệ thống đã quét được, trong đầu vừa chuyển động những cuốn sách y học đã đọc, gần như là lập tức đã nhớ ra cách trị bệnh, cô vươn tay nắm lấy cổ tay của vợ chú Trương ngẫm nghĩ một lát mới bắt đầu đọc, “Kim ngân hoa 45 gam, bồ công anh 45 gam, thạch cao 45 gam, long đởm thảo 30 gam, thổ phục linh 30 gam, hổ trượng 30 gam...”

Thấy dáng vẻ bối rối của thím Trương, Cố Khê Kiều dừng lại.

Cô đi một vòng quanh phòng tìm được giấy với bút vừa viết vừa tiếp tục nói.

“Trong lúc thím đi lại bước chân hơi khập khiễng tuy không rõ ràng lắm nhưng quan sát tỉ mỉ vẫn có thể nhìn ra được. Đây là bệnh sau khi sinh con để lại, bởi vì làm việc mệt nhọc sau khi sinh, đυ.ng nước sớm lại không có biện pháp giữ ấm, trong một tháng xuất hiện tình trạng đau gót chân, đau các khớp ngón tay, khớp cổ tay tiếp đó sẽ đau xương cụt bên phải, sau này đã chữa trị, bệnh tình đã thuyên giảm nhưng đi lại nhiều một chút thì gót chân vẫn bị đau, thời tiết thay đổi càng đau đến mức không chịu nổi, không cách nào đi lại Bệnh này của thím nhiều nhất là hai năm nữa sẽ bị liệt nửa người.”

Bệnh này cô đã nhận ra, mà hồ sơ chữa bệnh lại là kết quả của quá trình quét của hệ thống.

Dựa vào năng lực với chỉ số thông minh của cô, sống trong không gian thực tế ảo nhiều năm như vậy cũng không phải lãng phí, hệ thống cảm thấy lời nói “chữa chết người bệnh” của Cố Khê Kiều hoàn toàn là khiêm tốn.

Thím Trương nghe được đoạn sau càng ngày càng sửng sốt bởi vì những gì Cố Khê Kiều nói hoàn toàn chính xác tình trạng bệnh của bà ấy, thím Trương còn cho rằng đối phương đã điều tra lai lịch của mình, “Cháu ……làm sao cháu biết được ?”

Cố Khê Kiều viết xong đơn thuốc cẩn thận xem lại, xác định không sai mới đưa cho thím Trương, “Đây là đơn thuốc, một cái để uống, một cái là dùng để ngâm chân, trên đó cháu có viết cụ thể. Phụ nữ phải biết chăm sóc cho bản thân mình một chút, lúc cần mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, lúc cần phải yếu đuối tuyệt đối chớ cậy mạnh, nếu để người khác nhìn thấy sự yếu ớt của thím, sẽ có người đau lòng lắm đấy.”

Giọng nói của cô dịu dàng, nụ cười lười biếng, ánh mắt như bao phủ một tầng ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, đồng tử trong veo đầy sự thương tiếc.

Trong lòng Thím Trương chua xót, bà ấy hiểu được tính của mình năm đó, vừa mới vào cửa, mẹ chồng lại soi mói đủ điều với bà ấy, bởi vì mình sinh con gái bị chán ghét, ba ngày sau khi sinh liền xuống giường, một lòng lo lắng cho mẹ chồng và chồng, không ngờ rằng sẽ bị bệnh, đôi chân vừa đến ngày mưa đúng là không thể chạm đất, sau này chồng bà ấy vì chuyện này mới ly hôn với bà ấy, bà ấy hoàn toàn không phải không biết đau chỉ là đã quen nghĩ cho người khác, đã quen ẩn nhẫn chịu đựng. Mười năm đều trôi qua như vậy, đột nhiên bây giờ có người nói với bà ấy: phải để cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của thím mới có người đau lòng thím.

“Cám ơn!” Thím Trương không biết nói gì, xem đơn thuốc trong tay mình, ánh mắt hơi mơ hồ, ngay cả nói chuyện đều mang theo sự nghẹn ngào không dễ dàng mà nhận ra.