Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn

Chương 5: Bạn Tốt

Lúc này đã tối, phòng khám trong bệnh viện không có ai trực ban, tài xế lão Trương lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, rất nhanh có một bác sĩ mặc áo blouse vội vàng chạy tới.

Vị bác sĩ này ngày thường đều cao cao tại thượng, có khi nào lại cẩn thận dè dặt với một tài xế nhỏ nhoi như vậy chứ?

Cố Khê Kiều híp mắt nhìn vị bác sĩ dùng nhíp loại bỏ sỏi cát trong vết thương ra, cũng thôi không nghĩ ngợi nhiều nữa, họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, có khi ra viện cũng chẳng gặp lại nhau nữa, nghĩ thế, cô thấy an tâm thêm phần nào.

Nhưng mà cô không ngờ rằng vị tài xế này lại hỏi phương thức liên lạc của người nhà cô?

Cố Khê Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô trong veo như chứa ngàn vì sao sáng, mái tóc đen nhánh mềm mại xõa ngang vai rõ ràng là vô cùng ngoan ngoãn, “Thật sự không sao, chỉ sứt mất một miếng da mà thôi, chú đi trước đi ạ, cháu chút nữa sẽ tự trở về."

Gọi điện thoại cho nhà họ Cố? Tô Uyển Nhi ước gì có thể bóp chết cô, Cố Tổ Huy nhắm mắt làm ngơ, Cố Tích Cẩn ở bên ngoài thì quan tâm nhưng trong lòng cũng muốn cô chết quách đi. Có gọi cuộc điện này hay không có gì khác nhau, bị đυ.ng xe thôi, chút chuyện này cùng lắm trong lòng người nhà họ Cố lưu lại một cái đồ sao chổi, ngay cả người hầu của họ đều sẽ không phái đến.

Dưới ánh đèn, gương mặt của cô gái xinh đẹp, trên làn da trắng nõn còn có vẻ tái nhợt yếu ớt, cơ thể gầy yếu làm cho người ta cực kỳ thương tiếc.

Lão Trương còn chưa kịp trả lời thì y tá giúp cô xử lý vết thương, không nhịn được mở miệng “Đã bị thương thành như thế làm sao có thể không tìm bố mẹ, cô bé, cháu phát sinh mâu thuẫn với người nhà đúng không? Tuổi trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, cô hiểu được, cháu trở về nhận lỗi là được rồi, cha mẹ đều là khẩu xà tâm phật, mỗi ngày bọn làm việc đã rất mệt mỏi, cháu cũng không nên luôn để cho họ phải lo lắng…..”

Cô ấy nói rất nhiều, luyên thuyên đến mức Cố Khê Khê thấy đau cả đầu.

Y tá của thời đại này đều nhiệt tình vậy sao?

“Mẹ cháu chết rồi,” Cố Khê Kiều nhìn y tá kia, bỗng lên tiếng, “Bố cháu không có thời gian quản cháu.”

“Hả, cô xin lỗi.” Y tá ngẩn ra một lúc, ý thức được mình đã nói chuyện không nên nói, nháy mắt trong đầu liền tưởng tượng ra một vở kịch luân lý gia đình một triệu chữ, ánh mắt của cô ấy nhìn Cố Khê Kiều mang theo thương xót đồng cảm, “Thế cháu ……”

Ánh mắt đen láy trầm tĩnh của Cố Khê Kiều không để ý đến cô ấy nữa, tiếp tục điều chỉnh cảm xúc của mình, sống lại lúc mười tám tuổi, trên người còn thêm một hệ thống có vẻ không đáng tin cậy lắm, còn vừa trở về liền bị đυ.ng xe, làm sao tất cả những chuyện này trông có vẻ không may mắn nhỉ?

Cô cũng suy đoán không ra, chỉ đưa hai ngón tay trắng nõn lên xoa huyệt thái dương.

Cô y tá kia suy nghĩ một lúc vẫn không nhịn được mở miệng nói chuyện, đây là một y tá thực tập vừa mới tốt nghiệp, ra đời không lâu, đơn thuần đáng yêu trong lòng còn chút chính nghĩa tự cho mình là đúng, cô ấy cảm thấy mình cần phải đi thuyết phục con cừu nhỏ lạc đường này.

Nhưng mà lòng tốt tự cho mình là đúng này chẳng lẽ không phải là đang đâm một nhát dao vào tim của họ sao?

Lần này ngay cả Lão Trương cũng có chút không chịu đựng nổi nữa, ông ấy chuẩn bị mở miệng ngăn cô y tá này lại.

Nhưng mà ông ấy còn chưa kịp nói cái gì liền nghe thấy một tiếng “cót két” rất nhẹ, một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đẩy cửa đi vào, theo bước chân của anh, trong phòng rơi vào một trận lạnh lẽo, một áp lực vô hình tràn ngập trong không khí.

Y tá cảm thấy sống lưng toát đầy mồ hôi lạnh, một nỗi sợ không tên chạy dọc sống lưng cô ấy, cô ấy bất giác ngậm miệng lại, tăng tốc độ công việc trên tay sau đó gần như run rẩy đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa lại, mới không nhịn được ngước mắt lên nhìn thấy bóng dáng đẹp như điêu khắc.

Anh đứng ở chỗ đó, cao lớn mà thẳng tắp cả người toát ra vẻ tao nhã không thể che giấu được, chỉ là khí thế bao quanh người anh làm cho người khác hoảng sợ.

Từ góc độ này, nhìn thấy lông mày của người đàn ông tuyệt đẹp như vẽ, hàng chân mày tao nhã như bớt đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt làm nổi bật lên vẻ đẹp dịu dàng.