Trọng Sinh Thiên Kim Toàn Năng Chốn Hào Môn

Chương 1: Trọng Sinh

Trong căn phòng tối om mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cuộn tròn rúc người vào trong góc tường.

Cửa phòng bỗng mở ra, ánh sáng trắng tràn ngập căn phòng, người con gái bị trói ở trong góc tường động đậy, cô chầm chậm ngẩng đầu lên lộ ra một gương mặt trắng muốt như bạch ngọc, đôi mắt đen láy trong veo hơi híp lại như có thể hút hồn người khác, đôi môi tái nhợt khẽ mím lại lộ ra sự dịu dàng lưu luyến.

Một lát sau hàng mi dài của cô cụp xuống, hiện lên bóng đen dưới mí mắt che giấu sự thờ ơ.

Người phụ nữ ở ngoài cửa đang chầm chậm đi vào, vẻ mặt hiền lành dưới ánh đèn trông vô cùng kỳ lạ.

Người phụ nữ này là con gái lớn của nhà họ Cố, Cố Tích Cẩn có nhận biết sắc bén đối với tài chính, mỗi một quyết định cô ta làm đều có thể khiến cho nhà họ Cố càng vươn lên tầm cao mới, tiếp quản sự nghiệp nhà họ Cố vẻn vẹn ba năm liền được toàn bộ giới tài chính coi như là một huyền thoại, mà còn làm cho nhà họ Cố là một gia tộc bình thường vươn lên thành gia tộc hàng đầu thế giới.

Không chỉ như vậy, những tác phẩm xuất sắc của Cố Tích Cẩn được người bên ngoài lưu truyền ra quốc tế, mỗi bức tranh sơn dầu của cô ta đều được treo trong triển lãm tranh thế giới, họa sĩ tài hoa nhất của Hoa Hạ đều si mê với tranh của cô ta …… Cô ta chính là một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ trong lòng mọi người, rất nhiều người phát điên vì cô ta!

Nghĩ đến chỗ này Cố Khê Kiều bỗng nhiên bật cười, cười đến sắp chảy nước mắt.

Cô gái xinh đẹp hoàn mỹ trước mặt này là chị gái của cô, chị gái cùng cha khác mẹ, cảm tình lại cực kỳ tốt.

Kể từ ngày Cố Khê Kiều về nhà họ Cố liền biết mình là con gái riêng cũng không được bà chủ Cố thích, ý thức được bà chủ Cố không thích mình nổi bật, cô cố gắng giấu đi tài năng của mình, trốn ở phía sau lưng của Cố Tích Cẩn giúp cô ta từng bước leo lêи đỉиɦ cao.

Người đời chỉ biết cô cả nhà họ Cố nhưng lại không biết người chân chính làm tất cả những chuyện này đều đến từ một người con gái riêng ở trong góc tối này!

Trước mặt người ngoài Cố Khê Kiều chỉ là một con gái riêng bình thường, là một phế vật chuyện gì cũng không hiểu.

Mà Cố Tích Cẩn lại là một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ được mọi người tán thưởng, là một thiên tài kinh doanh thiên bẩm.

Cố Khê Kiều hoàn toàn không quan tâm đánh giá của người ngoài. Cô là một người rất dễ dàng cảm động, khi mới đến nhà họ Cố, cô sợ hãi lo âu, chỉ có Cố Tích Cẩn đối xử tốt với cô, vì muốn đền ơn đáp nghĩa, nên cô toàn tâm toàn ý giúp đỡ Cố Tích Cẩn, không bao giờ nói nửa câu oán thán.

Cô lao tâm khổ trí, cố gắng suy nghĩ làm cho nhà họ Cố càng ngày càng lên cao.

Mà bây giờ đám người nhà họ Cố kia đã muốn vứt bỏ mình, mở đường cho Cố Tích Cẩn.

Cô, Cố Khê Kiều lại bị coi là phế vật, bị họ vứt bỏ!

Buồn cười ……thật sự buồn cười!

“Tại sao?” Cố Khê Kiều bỗng ngừng cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn Cố Tích Cẩn chằm chằm.

Cố Tích Cẩn từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng lại trên tay của Cố Khê Kiều, Cố Khê Kiều vốn có một bàn tay rất đẹp, mười ngón tay thon dài mảnh mai, làn da trắng muốt nhẹ nhàng mà bây giờ mười ngón tay bị gãy vụn đến nghiêm trọng.

“Nhà họ Cố nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy mày không nên vì bọn tao làm chút chuyện gì sao?” Ánh mắt Cố Tích Cẩn lạnh lùng sau đó che miệng lại, trong đôi mắt xinh đẹp hiện rõ đầy sự độc ác, “Ngày mai chính là hôn lễ của tao với anh Hạ, nhưng trước lúc đó đương nhiên phải thu xếp ổn thoả tốt cho em gái là mày chứ, nếu không trong lòng tao quả thật ăn không ngon ngủ không yên.”

Có lẽ cảm thấy Cố Khê Kiều sẽ không có ngày trở mình nữa nên Cố Tích Cẩn không hề che giấu sự ác độc của cô ta.

Cô ta sợ, sợ một ngày nào đó bí mật của cô ta bị phơi bày ra ánh sáng, sợ ánh hào quang bây giờ không thuộc về cô ta nữa. Người ngoài chỉ biết vẻ hào quang bên ngoài của cô ta nhưng không biết cô ta đều bị cơn ác mộng này đeo bám cả ngày lẫn đêm như vậy, chỉ có khiến Cố Khê Kiều biến mất thì cô ta mới yên tâm!

Thêm nữa là Cố Khê Kiều vừa viết xong một phương án, phương án này đủ để nhà họ Cố vận hành được mười năm.

Nhà họ Cố đã bước đến đỉnh cao nên tác dụng của Cố Khê Kiều cũng chỉ có thể đến đây thôi, vứt bỏ đi cũng coi như loại bỏ một tai họa ngầm cho cô ta.

“Mày có biết tao ghét nhất dáng vẻ bình tĩnh, không hề bấn loạn này của mày, mày kiêu ngạo cái gì, mày chỉ là một con chó mà nhà họ Cố nuôi, là đồ giẻ rách bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa mà thôi!” Cố Tích Cẩn nhấc chân giẫm lên hai tay đang máu me đầm đìa cho đến khi ngón tay đã đã ngưng chảy máu lại chảy máu thêm một lần nữa cô ta mới nhấc chân lên, dáng vẻ cao cao tại thượng, vẻ mặt không hề che giấu sự châm biếm mỉa mai, “Nhà họ Cố bọn tao không nuôi người nhàn rỗi, được người kia cọi trọng cũng coi như mày đang tích đức cho nhà họ Cố đi!”