Sợ Xã Hội Bị Buộc Xuyên Tới Tiểu Thuyết Vạn Người Mê

Chương 32: Cứ làm như vậy đi!

[Bíp! Số fff nhắc nhở thân thiện một lần nữa, kí chủ đang ở trong thế giới nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ thất bại, kí chủ sẽ bị tiêu hủy.]

Không phải chỉ là tiêu hủy thôi sao, vậy thì cứ tiêu hủy đi! Dù sao cậu cũng chẳng sợ chết!╭(╯^╰)╮

[Bíp! Số fff nhắc nhở thân thiện thêm một lần nữa, nếu tiếp tục phát hiện hành vi tiêu cực của kí chủ, hệ thống mang số hiệu Hài Hòa sẽ thiết kế riêng hình phạt để phù hợp với kí chủ!]

Không rõ vì sao, nhưng khi Đường Mật nghe xong vụ hình phạt được thiết kế riêng, trong lòng cậu chợt có một loại dự cảm chẳng lành…

Thế là, cậu chần chừ dò hỏi.

"Hình phạt là gì thế?"

[Kí chủ sẽ bị nhốt vào phòng tối…]

Đường Mật: Nhốt vào phòng tối sao? Ồ, vậy chẳng có gì phải sợ hãi.

[Trong phòng tối không có đồ ăn ngon, cũng không có Coca Cola, không có máy tính, không có điện thoại di động, cũng không có Internet. Tuy nhiên, bên trong phòng tối có rất rất nhiều người thích cậu! Họ sẽ nhìn cậu chằm chằm, nhìn cậu chằm chằm, cứ nhìn chằm chằm vào cậu…]

"Đừng! Đừng nói nữa!"

Đường Mật: Hu hu hu! QAQ! Ôi mẹ ơi, thật là đáng sợ!

Hệ thống còn chưa kịp thông báo hết hình phạt cho Đường Mật nghe, cậu đã run lẩy bẩy che kín lỗ tai.

Mới nghe thôi đã cảm thấy kinh khủng thế này rồi, còn đáng sợ hơn chết rất nhiều, a a a!

"Tôi sẽ không đối xử tiêu cực với nhiệm vụ nữa QAQ" Xin hãy tha cho tôi! /(tot)/~~

[Bíp…! Số fff chúc kí chủ sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ ~]

Sau khi cảm nhận được âm thanh điện tử kia đã biến mất trong đại não, cuối cùng Đường Mật nhát gan cũng dám thở phào nhẹ nhõm.

Đường Mật cảm thấy vô cùng oan ức khi nhìn thấy tài khoản Wechat của Dương Thành Nghiệp.

Hu hu hu! Dường như việc tham gia “Giọng hát hay nhất” là việc không thể thay đổi?

Lúc này, Đường Mật chỉ cảm thấy hoàn cảnh của mình thật sự quá khó khăn!

Nếu không tham gia ghi hình “Giọng hát hay nhất”, chắc chắn cậu sẽ bị nhốt vào căn phòng tối kỳ đáng sợ kia!

Thế nhưng nếu như cậu tham gia “Giọng hát hay nhất”, cậu chắc chắn sẽ phải lên sân khấu biểu diễn, phải đứng trước đám đông nhiều người cũng đáng sợ không kém…

Hu hu hu! Đối với cậu, dù lựa chọn cái nào cũng là “cái chết”! A! /(tot)/~~

[Đường Mật: Đạo diễn có thể xóa tôi khỏi danh sách hồi sinh được không? ┭┮﹏┭┮]

[Dương Thành Nghiệp: Không được, Đường Mật. Đây là cơ hội trời cho, cậu phải nắm bắt nó.]

[Đường Mật: Đạo diễn, gần đây tôi mắc phải một căn bệnh không thể gặp người khác, chỉ cần nhìn thấy người, tôi sẽ hoảng sợ. Cho nên tôi không thể nào đứng trên sân khấu được nữa!]

[Dương Thành Nghiệp: Tiểu Đường à, cậu đừng nói gì nữa, cũng đừng lo lắng quá. Đường đã được trải sẵn cho cậu, chúng tôi đều xem trọng cậu, cố lên!]

“...”

Đường Mật: Cố lên cái quái gì chứ!

Lời không hợp ý không hơn nửa câu, Đường Mật dứt khoát đóng khung chat lại.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại một hồi lâu, dù sao đến lúc đó, kể cả cậu có lên sân khấu cũng không biết hát thế nào, chắc cũng chẳng sao đâu!

Lúc đó sẽ bị loại thôi!

Mặc dù chỉ lên sân khấu có mấy phút thôi nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó chiu, cũng may chỉ cần mấy phút là xong việc rồi!

Hình phạt của hệ thống còn đáng sợ hơn mấy phút đó rất nhiều.

Vậy nên cứ làm như vậy đi!