Sợ Xã Hội Bị Buộc Xuyên Tới Tiểu Thuyết Vạn Người Mê

Chương 15: Ký xong rồi

Ngay khi Đường Mật nhìn số phiếu bầu của top một mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, kết quả cậu nhận được một tin nhắn từ vai chính thụ.

[ Sở Thanh: Xin lỗi, sau khi suy nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy hiện tại chúng ta không hợp nhau, nhưng cậu yên tâm, những gì tôi thiếu cậu tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu. Tôi nhất định sẽ hồi sinh cậu và đưa cậu trở lại sân khấu. Đến lúc đó, chúng ta không ai nợ ai.]

"...???"

Đường Mật: Vai chính thụ! Trong đầu cậu đều đang nghĩ cái quái gì vậy hả! Ai nói với cậu tôi muốn quay lại sân khấu! Ai nói với cậu tôi rời khỏi chương trình là vì cậu! Cậu cũng thật là quá tự mình đa tình! Tự não bổ quá nhiều rồi đó a a a! ┻━┻︵╰(‵□′)╯︵┻━┻

Sở Thanh thấy chàng trai hồi lâu vẫn không trả lời tin nhắn của mình, có chút thất vọng đặt điện thoại xuống, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía đối diện.

"Cậu Sở, tôi có thể đảm bảo với cậu số phiếu của cậu Đường Mật nhất định sẽ đuổi kịp, trở thành thí sinh sống lại cuối cùng của ‘Giọng hát tuyệt nhất’.

Người đàn ông ngồi đối diện Sở Thanh nói với một nụ cười vô cùng thương nghiệp.

Nghe những lời này, Sở Thanh không khỏi cười lạnh, khóe miệng cong lên một vòng cung đầy giễu cợt.

"Phong tổng có năng lực như vậy, sao tôi có thể không tin?"

Sở Thanh giễu cợt nói.

Y nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, lại nghĩ đến chàng trai hết lòng vì mình, người thích y một cách vô cùng đơn thuần, Sở Thanh đột nhiên cảm thấy có lẽ mình nên rời khỏi cuộc thi này cùng với chàng trai thích mình kia.

Như vậy thì y cũng sẽ không gặp phải chuyện như thế này...

"Dù tôi không tin thì thế nào ... Rốt cuộc, tôi còn có lựa chọn khác sao?"

Sở Thanh cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn thư ký Trần Tuấn được Phong Hạ phái đến phụ trách việc ký hợp đồng với y.

Khi quyết định gia nhập làng giải trí, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể gặp phải những quy tắc ngầm.

Nhưng điều y không ngờ là mình lại gặp phải chuyện này nhanh đến vậy.

Hơn nữa, thủ đoạn của đối phương lại cứng rắn như vậy, hoàn toàn không thèm để ý đến nguyện vọng của y, cho dù y có từ chối rõ ràng dứt khoát cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Chỉ cần nghĩ đến việc người nhà mình nằm trong tay đối phương là lòng y liền thắt lại.

"Cậu Sở, thật ra cậu không cần phải kháng cự như vậy. Phong tổng rất muốn hẹn hò với cậu. Cậu là bạn trai đầu tiên của ngài ấy, ngài ấy thật sự rất thích cậu. Hơn nữa, có Phong tổng ở đây, cậu và người nhà cậu đều sẽ được thoải mái hơn rất nhiều. Đặc biệt là cậu, ngành giải trí rất hỗn tạp, nếu có Phong tổng làm chỗ dựa thì con đường ngôi sao của cậu sẽ suôn sẻ hơn…”

Thấy người đàn ông mà sếp mình thích phản kháng như vậy, anh ta vẫn kiên nhẫn phân tích cho Sở Thanh hiểu.

Tuy nhiên, một người thanh cao như Sở Thanh lại cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.

"Đủ rồi! Những gì anh nói thực sự rất ghê tởm."

Sở Thanh thờ ơ liếc nhìn Trần Tuấn, nhanh chóng cầm bút lên, ký tên mình vào bản hợp đồng.

Y không muốn ở đây thêm một phút một giây nào nữa!

"Được rồi! Tôi ký xong rồi, có thể đi rồi đúng không!"

"Đương nhiên, cậu Sở, mời."