Sợ Xã Hội Bị Buộc Xuyên Tới Tiểu Thuyết Vạn Người Mê

Chương 8: Cậu là chim cút à

"Cậu là chim cút à? Hỏi sao không biết trả lời?"

"..." Đường Mật: Vai chính thụ hung dữ quá đi QAQ

"Cảm, cảm ơn?"

Phi phi phi! Cảm ơn con khỉ! Rõ ràng cậu ăn sẽ không béo, hơn nữa cũng sẽ không bị đầy bụng! Đó là sức ăn bình thường của cậu! Kết quả bị vai chính thụ độc miệng này bắt ăn một đống lớn thuốc tiêu hóa còn chưa nói! Phần ăn gia đình còn lại của cậu, hamburger còn có gà rán,... đều bị vai chính thụ không nói lý lẽ này tịch thu đưa cho các y tá khác trong bệnh viện mất rồi (╯‵□′)╯︵┻━┻ “

“Hừ, không cần.”

"..." Đường Mật: Đột nhiên thật muốn đánh chết vai chính thụ này quá đi.

Mắt to trừng mắt nhỏ, Đường Mật và Sở Thanh cứ trừng mắt nhìn nhau như vậy, sau vài phút, một người ám ảnh xã hội cộng với chỉ muốn lặng lẽ tử trạch như Đường Mật bị đánh bại.

"...Cậu, cậu còn chuyện gì nữa không?" Nếu không có chuyện gì thì có thể nhanh chóng biến mất đi được không? T^T

"Tôi có chuyện gì? Trong lòng cậu mịa nó không rõ sao?"

Sở Thanh cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Mật.

"Hả?"

Đường Mật ngơ ngác nhìn Sở Thanh, cậu hòa toàn không biết vai chính thụ đang nói cái gì! Cậu rất nghi ngờ, giữa cậu và vai chính thụ không cùng tần số với nhau!!!

“Cậu cố ý khiến tôi không thể lên sân khấu thì thôi đi, thế mà cậu còn gài bẫy tôi, tìm người khác thay thế tư cách dự thi của tôi! Đường Mật, cậu không cảm thấy bản thân làm vậy rất quá đáng sao!”

Dưới con mắt chán ghét khinh thường của vai chính thụ, Đường Mật cuối cùng mới hiểu được, ra là đứa nhỏ vai chính thụ xui xẻo này bị người khác thay thế tư cách dự thi.

Bởi vì vai chính thụ bây giờ vẫn là một kẻ nghiệp dư vô danh, không có người hâm mộ. Cho nên lúc y xảy ra chuyện, tổ chương trình không thèm lãng phí thêm thời gian mà lập tức thay thành người khác.

Dù sao người mờ nhạt thì không có quyền lợi, cho dù bị đối xử bất công cũng sẽ không có người biết.

Nhưng quan trọng chính là, chuyện này cũng không phải do cậu làm!

Đường Mật vô cớ bị úp nồi chớp chớp mắt, nhỏ giọng phản đối.

"Nhưng mà, nhưng mà việc này không phải do tôi làm..."

"Hừ! Không phải cậu làm, sao có thể! Toàn bộ tổ chương trình đều biết cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, vẫn luôn chướng mắt tôi! Không phải cậu làm thì ai vào đây!”

Thấy Sở Thanh không tin mình, Đường Mật không thích bị ai hiểu lầm có chút buồn bực, nhưng một người tử trạch ám ảnh xã hội như cậu thật sự là đã lâu rồi không nói chuyện hay tiếp xúc với người khác, ăn nói thì lại vụng về, hoàn toàn không biết giải giải thích cho bản thân mình như thế nào nữa.

Cho nên, Đường Mật trong lúc nóng nảy đã vô tình nói ra một câu về mặt logic thì hợp lý, nhưng tách từng chữ thì lại rất quái dị...

"Ai, ai nói vẫn luôn, nhìn chằm chằm cậu là chướng mắt cậu, hai người thích nhau, muốn nhìn chằm chằm nhau từng phút từng giây, là do họ ghét nhau sao!"

Nói xong câu này, Đường Mật thầm đắc ý, cặp mắt được hóa trang lố lăng hơi cong cong, vô cùng vui vẻ.

He he! Cậu quả là một thiên tài logic! Phản bác quá lợi hại! Không thấy vai chính thụ bị cậu nói đến mức cứng miệng không biết phải phản bác như thế nào à! ╭(╯^╰)╮

"...!!!"

Lúc này vai chính thụ đúng là bị Đường Mật nói cho không biết phản bác như thế nào, nhưng mà! Không phải là bị cứng miệng đến mức không thể phản bác, mà là bị sốc đến mức không thể phản bác!

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì vẻ ngoài nổi bật của mình mà y được rất nhiều người yêu thích, cả nam lẫn nữ đều có. Chẳng lẽ... cái tên phiền phức với thẩm mỹ cực kỳ tệ trước mặt này cũng thích y???