Sợ Xã Hội Bị Buộc Xuyên Tới Tiểu Thuyết Vạn Người Mê

Chương 5: Rời khỏi cuộc thi

Ví dụ như những hình vẽ trên lá bùa mà không ai xem hiểu được, tro cùng tóc trộn lẫn trong đó,... Kỳ kỳ quái quái, trông giống như thứ để nguyền rủa người khác hơn.

Cùng với đó chính là những vật dụng cậu luôn mang theo bên người sẽ luôn biến mất một cách khó hiểu.

Không phải cúc quần cúc áo thì cũng là đồ dùng học tập, giày, áo khoác mà cậu hay dùng, thậm chí đôi khi còn có người lén lút nhặt tóc của cậu nữa.

Vào năm lớp chín, sau khi trải qua lễ tốt nghiệp khó quên nhất trong đời, Đường Mật hoàn toàn không muốn tiếp tục đi học nữa.

Vì thế, dưới sự đồng ý vui vẻ bằng cả hai tay hai chân của gia đình, sau khi Đường Mật tốt nghiệp lớp chín thì không hề đến trường học nữa.

Cha mẹ cậu không thiếu tiền, nên đã mời một vị giáo sư già mắt mờ nhưng rất đáng kính đến làm gia sư riêng để dạy cho cậu những kiến

thức cần học ở năm cấp ba.

Cứ như vậy trải qua một năm yên bình sống trong nhà, sau khi Đường Mật học xong kiến thức cần thiết của năm lớp mười, lại có một chuyện đã xảy ra.

Đó chính là khi chị gái lớn hơn cậu năm tuổi đưa bạn trai về ra mắt gia đình, đối phương lại thích cậu…

Tuy rằng chị gái không trách cậu, ngược lại còn cảm thấy đau lòng cho em trai bị loại chuyện bất ngờ xảy ra này dọa cho sợ hãi.

Nhưng Đường Mật lại nghĩ, những sự cố xảy ra từ nhỏ đến lớn đều là bởi vì khuôn mặt này của cậu.

Vì thế, khi Đường Mật mới mười sáu tuổi đã dứt khoát kiên quyết ru rú ở trong nhà, thậm chí nếu không cần ra khỏi cửa thì sẽ nhất quyết không ra, thể hiện lối sống tử trạch đến cực hạn.

Chờ đến khi Đường Mật đã thành niên năm mười tám tuổi, cậu càng kiên quyết dọn ra khỏi nhà, sống một mình ở căn nhà cha mẹ mua dưới danh nghĩa của cậu, trải qua sinh hoạt hàng ngày ở trong nhà.

Cứ trạch mãi trạch mãi, liền biến thành tử trạch giai đoạn cuối, lại còn bởi vì trong khoảng thời dài không bước ra cửa, không nói chuyện với người khác mà cậu trở nên ám ảnh xã hội, mắc phải chứng sợ hãi giao tiếp…

Mà hiện tại, một người tử trạch lại mắc chứng ám ảnh xã hội nghiêm trọng như cậu lại bị trói định với hệ thống hài hòa gì gì đó, còn yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ ngăn cản vai chính công thụ thực hiện hành vi bíp - bíp - bíp, hủy đi chứng nhận CP của hai người họ?

Thôi bỏ đi, chỉ cần nghĩ đến nhiệm vụ mà cậu phải làm thôi đã thấy vừa khó lại vừa đáng sợ rồi, cậu vẫn là nên yên lặng mà chờ chết đi thì hơn! Dù sao cậu cũng không đủ năng động để có thể hoàn thành được loại nhiệm vụ này :(

Cho nên sau khi Đường Mật vừa mới tỉnh dậy, liền —

“Cái gì? Cậu nói cậu muốn rời khỏi chương trình?!”

Khi đạo diễn chương trình 《 Giọng hát tuyệt nhất 》 nghe tin Đường Mật vừa tỉnh dậy đã ồn ào muốn rời khỏi cuộc thi, cả người anh ta đều cảm thấy không khỏe!

Biết bao nhiêu người cầu xin được tham gia chương trình này của họ nhưng vẫn không có cửa kia kìa!

Kết quả thì sao! Bây giờ Đường Mật bỏ lỡ thời gian lên sân khấu, chẳng những không xin lỗi anh ta mà còn muốn rời khỏi cuộc thi???

“Đường Mật, có phải cậu bị ngã rớt luôn não rồi không?”

Thấy phản ứng không dám tin của Dương Thành Nghiệp - đạo diễn 《 Giọng hát tuyệt nhất 》 , Đường Mật lúc này đang mặc đồng phục bệnh nhân ngồi trên giường bệnh lại tỏ vẻ khá là khó hiểu.

Nếu cậu bị ngã rớt não thì mới có thể lựa chọn tiếp tục tham gia cuộc thi đó!

Để một người tử trạch ám ảnh xã hội như cậu đứng trên sân khấu biểu diễn trước mặt vô số người? Ôi trời ạ! Nghĩ thôi đã thấy khó thở rồi!

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Đường Mật lập tức có một loại xúc động tiếp tục té xỉu hay giả chết cho xong. Thật là đáng sợ mà o(╥﹏╥)o

“Xin, xin lỗi… Tôi, tôi cảm thấy… Tôi… Cơ thể có chút vấn đề, thật sự không có khả năng tham gia cuộc thi…”