Chu Tự Bạch là một cậu bé lễ phép và dịu dàng từ khi còn nhỏ.
Lúc mẹ nguyên chủ gả cho cha hắn, hắn không nói một lời, vô cùng kính trọng mẹ nguyên chủ. Theo như nguyên tác, hắn luôn là người đứng ra bênh vực nguyên chủ khi nguyên chủ bị bắt nạt.
Từ đó có thể thấy nam chính là người có tính cách tốt.
Nguyên chủ cũng vì lòng tốt của hắn mà dần dần sa ngã. Sau khi nam chính thổ lộ tình cảm với nữ chính, nguyên chủ lại tiếp tục cản trở, lợi dụng mối quan hệ không phải ruột thịt giữa mình và nam chính để ngăn cách hai người.
Cuối cùng, sau khi nguyên chủ chuốc thuốc mê nam chính, định gạo nấu thành cơm. Nam chính không chịu nổi, đuổi nguyên chủ ra nước ngoài. Sau khi thoát khỏi sự theo dõi của nam chính đối với mình, nguyên chủ bí mật về nước, trên đường đến sân bay gặp phải một vụ đấu súng, không may bị bắn chết.
Đến đây là kết thúc cuộc đời của một nữ phụ.
Vừa mới xuyên sách, đầu có chút choáng váng.
"Trăn Trăn, đây là chú Chu, bây giờ con nên gọi chú là bố."
Cảm thấy tay mình bị véo, tôi định thần lại và nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình. Ông mặc một bộ vest, đường nét sâu và rất đẹp trai.
Ông đưa tay sờ đầu tôi: "Không sao, không cần gọi là bố, con cứ gọi là chú cũng được."
"Vậy thì nghe theo chú đi" Mẹ tôi vỗ vào lưng tôi.
"Đến đây nào, Tiểu Tự." Chú Chu vẫy tay sang một bên, đứng ở đó là một cậu bé đứng im như tượng điêu khắc. "Đây là Trăn Trăn, em nhỏ tuổi hơn con, từ nay về sau, con sẽ là anh trai, con phải chăm sóc em gái nhé."
Tôi nhìn cậu bé bên cạnh chú Chu, ước chừng năm sáu tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen, cổ áo thắt một chiếc nơ màu hồng, dáng người thanh tú.
Thấy tôi chăm chú nhìn, chú Chu mỉm cười đưa cho tôi một chiếc hộp: "Đây là quà chú chuẩn bị cho con. Con và anh lên tầng mở quà rồi chơi đồ chơi đi".
Tôi liếc nhìn mẹ Diệp, bà gật đầu, tôi liền đi theo sau Chu Tự Bạch.
Chơi với trẻ nhỏ không thích chút nào.
Khi Chu Tự Bạch cho tôi xem Ultraman và Superman của anh ấy lần thứ năm, tôi thấy chán nản.
Ai có thể nghĩ rằng khi lớn lên, nam chính với sự dịu dàng và trưởng thành lại là một cậu bé thích Ultraman khi còn nhỏ.
"Trăn Trăn, em không thích Ultraman à? Ở đây anh có một chiếc xe đua cải tiến, em muốn chơi không? Chúng ta cùng nhau chơi nhé!"
Nhìn chiếc xe đua bị nhét vào tay tôi, còn Chu Tự Bạch đang ôm chiếc xe đua khác với cái nhìn mong chờ, tôi đã thỏa hiệp. Haiz! Ai bảo nhóc này đáng yêu quá!
...
"Trăn Trăn, em chậm quá, em nên chạy như thế này!"
"Chu Tự Bạch, ngươi xấu! Ngươi không được đυ.ng xe của ta!"
"Trăn Trăn, em phải gọi anh là anh, không thể gọi bằng tên. Hơn nữa, đua xe là phải như vậy!"
...
Có tiếng gõ cửa, "Tiểu Tự, Trăn Trăn. Đến giờ ăn rồi."
Nghe giọng nói của mẹ Diệp, tôi dừng tay với tâm trạng không hài lòng.
"Trăn Trăn, chúng ta nên vui vẻ!"
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì kích động của Chu Tự Bạch, lại nghĩ đến bản thân vừa rồi chuyên tâm vào trò chơi, tôi không khỏi che mặt, vô cùng phiền muộn gật đầu.
"Đi, chúng ta đi ăn."
Nắm tay Chu Tự Bạch, chúng tôi cùng nhau đi xuống lầu.
Để tránh kết cục nguyên chủ bị bắn chết, tôi mới quyết định tránh xa nam nữ chính, chăm chỉ học tập.
Tuy nhiên, làm vậy khiến nam chính thấy thật đáng thương.
"Trăn Trăn, em có ghét anh không?"
Nhìn Chu Tự Bạch ủ rũ với đôi mắt đỏ hoe, tôi tự trách mình trong lòng: Sao mình có thể làm điều này với một đứa trẻ? Mình đúng là người xấu!
Tôi vội vàng nói: "Em không ghét anh, em đang làm bài tập. Sắp khai giảng rồi, bài tập còn chưa xong."
Để thuyết phục Chu Tự Bạch, tôi cho anh ấy xem cuốn bài tập vẫn còn trống trên bàn.
"Trăn Trăn, bài tập của anh đã làm xong rồi, em cố gắng làm! Làm xong anh sẽ chơi với em!"
Nhìn Chu Tự Bạch chạy ra khỏi cửa, tâm trạng buồn bã của anh ấy biến thành cảm thông khi anh ấy nhìn thấy bài tập của tôi. Tôi có chút chán nản.
Tuy nhiên, tôi đã là một thiếu nữ 20 tuổi, chỉ cần tôi không yêu nam chính, và gửi lời chúc phúc khi nam chính và nữ chính quen nhau. Tôi sẽ tự nhiên tránh được cái kết của câu truyện này.
Vì vậy, kế hoạch tránh xa nam chính và nữ chính của tôi đương nhiên không còn giá trị.