Đó là một người phụ nữ trung niên rất giàu có.
Nhưng lại không yêu cầu tôi xem bói cho bà ta.
"Tôi có thể xem tướng mặt, cũng có thể xem chỉ tay. Bà muốn xem dùm cho ai?"
Bà ta không trả lời.
Ống kính di chuyển, hình ảnh một chàng trai trẻ xuất hiện.
Anh ta có khuôn mặt đẹp, nhưng lại bị mù.
Tôi giật mình, không cẩn thận bóp nát lá bùa bình an vừa mới vẽ xong.
Bởi vì đôi mắt của anh ta căn bản không phải bị mù bẩm sinh.
Hơn nữa số mệnh của anh ta hẳn là phải ch/ết từ lâu, đây là…
Thuật nối mệnh!
Hóa ra lần xuống núi này của tôi đều do nhân quả gây ra, tà thuật đang hại người, cho nên phải có người ra tay kiểm soát nó.
Nhưng đây có phải lý do mà sư phụ trừ lương của tôi, bắt tôi xuống núi không?
Thì ra là thế.
Tôi nở một nụ cười nhẹ nhõm, duỗi ngón tay cái bên phải ra, hướng lên trên, sau đó ngón cái nắm lấy ngón áp út.
Miệng lẩm bẩm: "Băng hàn thiên cổ, vạn vật do tĩnh. Tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần..."
Tôi cảm thấy oán khí hiện tại của mình có thể gi/ết ch/ết kẻ đứng sau.
Người cần bùa tĩnh tâm hơn ông anh vừa nãy, chính là tôi!
"Thần thần đạo đạo, giả thần giả quỷ."
"Chỉ có mình tôi thấy tiểu ca ca mù này đẹp trai thôi sao?"
"Đại sư, cô lợi hại như vậy, mau chữa trị cho anh ta đi."
"Đúng vậy đúng vậy, xin hãy cứu chồng tôi."
"Lầu trên cút đi, đó là chồng tôi."
Cư dân mạng lúc này lại bắt đầu nói khùng nói điên.
Tôi nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Tôi là đại sư, không phải rùa ở hồ ước nguyện, cũng không phải Hoa Đà tái thế. Hơn nữa, tại sao tôi phải cứu một người lẽ ra phải ch/ết từ lâu rồi, làm tổn hại đến dương đức của tôi."
Tôi đôi co với cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp.
Nghe tôi nói vậy, Hoa Khai Phú Quý không vui.
Một ngón trỏ thò ra khỏi bàn tay mũm mĩm của bà ta, chỉ vào tôi qua màn hình, giận dữ chửi bới: “Cô là kẻ lòng dạ hiểm độc, không có bản lĩnh gì, còn dám nguyền rủa con trai tôi”.
"Tiền của tôi có thể đè ch/ết cô, nếu cô còn dám nói những lời xui xẻo đó."
"Cô có tin tôi có thể gi/ết ch/ết cô chỉ trong vài phút không."