Tâm Hỏa

Chương 6: Giả vờ say là biện pháp ngu ngốc

Nhưng nếu không kéo váy xuống, chỉ cần ba cúi đầu sẽ thấy được ngực và quầng vυ' của cô lộ ra ngoài…

Ôi trời ơi, bị ba ruột nhìn thấy ngực, như vậy quá xấu hổ rồi!

Ngay khi Cố Liên rối rắm có nên tỉnh lại hay không, bỗng nhiên cánh tay của Cố Tu Niên dùng sức siết chặt, ôm Cố Liên càng gần ngực hắn hơn.

Cứ thế, phần ngực lộ ra bên ngoài của cô, dính sát vào trước ngực hắn.

Cố Liên không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cũng may cũng may, như vậy cô sẽ không bị lộ sạch, hoàn toàn bị che đi.

Nhưng mà rất nhanh cô lập tức phát hiện một chuyện càng tàn khốc hơn, nhũ thịt của cô dán sát vào áo sơ mi của ba mình, theo hắn đi lại, nhũ thịt nhạy cảm cọ từng cái lên cơ ngực ba…

Tim Cố Liên đập rất nhanh, toàn thân đều tê dại, lực chú ý đều tập trung vào nửa thân trần của mình.

Theo ba đi lại, nhũ thịt dán lên áo sơ mi của hắn rung động rất nhỏ, đè ép lên trên.

Vải dệt áo sơ mi của hắn không thô ráp, nhưng mà cọ lên quầng vυ' nhạy cảm, cảm giác lại vô cùng rõ ràng, giống như chứa dòng điện tinh mịn, khiến cả người cô tê dại, sau eo tê dại từng cơn.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ cơ ngực của ba, rắn chắc, ấm áp như vậy, cách áo sơ mi mỏng manh như có như không ma sát nhũ thịt của cô.

Ôi trời ơi, sao cô không thực sự say chết đi, như vậy càng khiến người ta xấu hổ muốn chết.

Từ thang máy đến bãi đỗ xe phá lệ dài lâu.

Tim Cố Liên đập mãnh liệt, dán sát với ngực ba, có phải là hắn đã sớm nhận thấy được cô giả say hay không?

Cố Liên muốn mình trấn định hơn chút, nhưng mà càng lúc càng bồn chồn hơn, thình thịch kinh hoàng, máu toàn thân giống như xông lên trán, khiến cô cảm thấy choáng váng từng đợt.

Cô phát hiện, giả vờ say là biện pháp ngu ngốc.

Ngay khi Cố Liên sắp không giả vờ nổi nửa, cuối cùng ba cũng dừng bước, ngay sau đó cô nghe thấy cửa xe được mở ra, mà cô nhanh chóng được ba đặt lên ghế phía sau, một chiếc chăn mỏng mềm mại cũng được đắp lên người cô.

Có lẽ chăn này thường được đắp trên người ba, phía trên có mùi hương gỗ nhàn nhạt, rất dễ ngửi, cũng khiến cô cảm thấy lúng túng.

Tiếp xúc gần cơ thể ba và vật phẩm tư nhân của hắn như vậy, đều là xa lạ đối với Cố Liên.

Trong 18 năm qua, đối với cô mà nói ba như một ngọn núi cao không thể với tới, chỉ có thể nhìn lên, không thể tới gần.

Được hắn ôm suốt đường đi, còn đắp chăn của hắn như vậy, lúc trước Cố Liên nghĩ cũng không dám nghĩ.