Tâm Hỏa

Chương 4: Cố Liên, chọn ngày chi bằng nhằm ngày

Khi choáng váng bên cạnh bị nhét một nam sinh, rất cao cũng rất đẹp trai, Cố Liên dựa vào trong lòng đối phương, vươn ngón tay ra gãi cằm anh ta, hỏi anh đẹp trai tên là gì.

Đối phương nói gì đó Cố Liên không nghe rõ, xung quanh thực sự quá ầm ĩ, cô muốn tới gần nghe anh ta nói chuyện, bên cạnh có mấy cô gái ầm ĩ:

“Cố Liên, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, tối nay phá thân đi!”

“Cố Liên, lên đi!”

Cố Liên quay đầu trừng đám người kia một cái, nhẹ giọng quát lớn: “Đều câm miệng cho tôi.”

Ầm ĩ đến mức cô đau đầu.

Đợi tiếng ồn ào thu nhỏ, cô mới nghe rõ anh đẹp trai nói gì, anh ta hỏi: “Em còn là xử nữ sao?”

Cố Liên cười khẽ, đôi mắt lóe lên ánh sáng đẹp đến mức có thể câu hồn, môi đỏ của cô hé mở nói mấy chữ:

“Anh đoán xem.”

Trai đẹp cười khẽ: “Anh đoán là em phải.”

Chuyện sau đó Cố Liên không nhớ rõ lắm, men say dâng lên đầu óc trở nên mơ hồ, mơ hồ biết mình bị trai đẹp kia đưa ra khỏi phòng xép.

Hai người lôi lôi kéo kéo ở hành lang, cô bị ấn ở trên vách tường, đối phương muốn hôn cô, cô quay đầu tránh đi, đương nhiên là nụ hôn kia rơi xuống cổ cô.

Tối nay cô mặc váy lộ vai bó sát, cổ và mảng lớn da thịt chỗ trước ngực lộ ra bên ngoài, trai đẹp hôn dọc theo cổ cô đi xuống, hôn đến xương quai xanh của cô.

Cố Liên cảm thấy ngứa ngáy, giãy giụa muốn đẩy ra.

Trong lúc dây dưa, cửa phòng xép khác bên cạnh bị mở ra, một người đàn ông cơ thể cao lớn vạm vỡ dẫn đầu đi từ trong ra ngoài.

Men say khiến tầm mắt của Cố Liên trở nên mơ hồ, chẳng qua mơ hồ cảm thấy người đàn ông vừa mới đi ra, hình như có chút quen mắt.

Dường như là…

Ba?

Sau khi biết được có khả năng người mới đi ra là Cố Tu Niên, cảm giác say của Cố Liên bị dọa tỉnh hơn nửa, không đợi cô dùng lực đẩy trai đẹp xa lạ trước người ra, đối phương đã bị người ta nắm chặt cổ áo phía sau kéo ra.

Chỉ trong nháy mắt Cố Liên mất đi chống đỡ, không biết là say hay là bị dọa, cô chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, cơ thể trượt theo vách tường xuống.

Giây tiếp theo, người đàn ông cao lớn kia vươn tay tới ôm lấy eo cô, mới khiến cô không bị té ngã.

Khoảng cách trở nên gần hơn, cảm giác áp bách quen thuộc lập tức đánh úp về phía Cố Liên, khiến cô không chỉ chân mềm nhũn, cả người cũng nhũn ra theo, cơ thể không nhịn được run rẩy.

Lúc này cô không cần nâng mắt nhìn, cũng có thể xác định được người ôm lấy cô chính là Cố Tu Niên, người ba lạnh lẽo như núi băng của cô.