Ánh sáng mặt trời chói lóa luồn qua khe cửa kính, rọi vào cặp mắt nhắm chặt say giấc mơ nồng.
Vừa ngái ngủ bật dậy dụi dụi đôi mắt đã cảm nhận phía dưới thoáng mát thấy lạ. Ngó xuống mới thấy toàn người không mảnh vải che thân. Thủ phạm còn ai khác ngoài kẻ đang ngủ ngon lành bên cạnh.
Cô tức tối đập mạnh mấy phát vào Bạch Chu Việt còn đang ngủ say, gương mặt ấm ức như muốn khóc cố gắng đánh thức kẻ đê tiện.
" Anh dậy cho tôi Bạch Chu Việt! "
Còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vừa mở to đôi mắt bật dậy thì đã bị chiếc gối toàn lực đập bốp vào ngay chính giữa bản mặt đẹp trai.
Anh ngơ ngác nhìn cô, Uông Nhĩ Đình kéo sạch tấm chăn che lấy thân thể, khuôn miệng mếu máo đôi mắt rưng rưng nước mắt.
" Còn đang không hiểu tại sao đột nhiên Bạch tổng lại mời tôi đi ăn, cố ý tiếp cận một người phụ nữ bình thường như tôi, hóa ra cũng chỉ muốn lợi dụng để làm nhục tôi, khốn nạn…anh đúng là tên khốn nạn! "
" Từ từ đã, cô nói gì cơ? "
Người phụ nữ bị làm nhục không còn mặt mũi nào nhìn thế gian này, cô tức tốc ôm chặt tấm chăn bước lẹ vào nhà tắm thay lại quần áo.
Anh nhìn vết tích trên giường sạch sẽ trắng xóa, đêm qua cô say đến thần trí điên đảo. Đến bước chân đàng hoàng cũng không đi nổi, không muốn để mặc cô ở lại anh mới mở lòng đưa cô về nhà mình.
Nào ngờ vì ly rượu mạnh khiến cô mông lung nôn sạch thứ đẹp đẽ trong dạ dày tuôn ra bên ngoài, mùi bốc lên xộc thẳng vào mũi khiến anh khó xử.
Lay mãi chẳng chịu dậy, anh đành cởi bỏ bộ đồ dính bẩn của cô ra bên ngoài để giặt sạch. Cho gọi người đem đồ sạch tới thì bị Uông Nhĩ Đình say khướt cắt ngang.
" Không cần! Tôi…cởi trần còn được nữa là… "
Tùy ý giật điện thoại trong tay Bạch Chu Việt, nụ cười rực rỡ như giành được chiến thắng kéo theo anh vào giường.
Bàn tay thô bạo đáp mạnh Bạch Chu Việt lên giường chẳng ngờ được lại khiến anh bị đập đầu vào cạnh giường mà ngất đi. Cô phá phách xong xuôi cũng lăn đùng ra ngủ.
Vừa bị gọi dậy bởi tiếng thét ấm ức của Uông Nhĩ Đình, anh chưa kịp nhìn nhận tình hình đã bị chiếc gối gán chặt vào mặt.
Cô bước ra từ phòng tắm, tay nắm chặt tỏ vẻ căm phẫn.
" Từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt của anh! "
Bạch Chu Việt vội vã chạy đến níu lại bị cô phũ phàng hất mạnh vùng vằng muốn rời đi. Dù cho có trăm miệng giải thích cũng chẳng thể khiến cô thay đổi suy nghĩ được nữa.
Sự thật ngay trước mắt khiến cô thất vọng, tự trách bản thân mình dễ dãi, trách Bạch Chu Việt anh ta vì muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ mà không từ bất kì thủ đoạn nào để tiếp cận cô.
Nói đi nói lại, trong mắt Uông Nhĩ Đình cô, Bạch Chu Việt giờ đây chỉ còn là cái tên. Cái tên mà mỗi khi nghe đến lại cảm thấy tức giận vô cùng.
" Nghe tôi nói này Uông Nhĩ Đình! "
" Không nghe, không muốn nghe! Anh thả tôi ra!! "
Vừa nói vừa bịt tai không muốn nghe thấy bất kì lời bao biện nào nữa. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống mặt sàn dẫm bước rời đi.
Nhìn hình bóng người phụ nữ hiểu lầm mình là kẻ khốn nạn, anh vò đầu bứt tóc không biết làm sao mới thỏa.
Trước giờ ăn chơi sa đọa, đều là phụ nữ tự dâng thân lên cho anh chơi đùa. Lần này có lẽ là quả báo mà ông trời muốn nhắc nhở cho kẻ đào hoa. Bạch Chu Việt anh không xứng có được lòng tin của bất kì ai.