Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh

Chương 24: Lâm Phi Vũ

Hạ Huyền không xin được bức tranh, đành phải ngắm nó ở nhà Lâm Phi Vũ. Ngắm một lúc, anh liền thấy trên tranh có đề tên. Nhưng Hạ Huyền hỏi người trong giới thì không ai biết cái tên này cả. Anh vẫn cho người để ý và tìm kiếm tên của vị họa sĩ này.

Cuối cùng đến một ngày kia, anh cũng tìm ra được vị hoạ sĩ nọ. Thông tin nhận được từ người trong giới, vị họa sĩ mà anh vẫn luôn tìm kiếm là một nữ hoạ sĩ mới nổi gần đây. Hạ Huyền liền đi tìm Lâm Phi Vũ, đưa ra điều kiện là nếu hắn đưa cho anh bức tranh này, anh sẽ nói thông tin địa điểm của Bạch Miên cho hắn nghe.

Lâm Phi Vũ lúc nghe được tin tức này, mặt mày liền trở nên thâm độc. Đưa ra một giao kèo khác. Tranh sẽ là của Hạ Huyền, nếu Hạ Huyền đồng ý cưa cẩm thành công Bạch Miên, rồi dụ dỗ Bạch Miên lên giường, sẵn tiện bôi nhọ danh dự của cô một phen.

Đối với Hạ Huyền, thứ anh thích luôn là ưu tiên hàng đầu. Cho nên, lúc đó anh đã đồng ý.

Và mọi chuyện diễn ra giống như hiện tại. Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn. Vừa giúp anh có được bức tranh anh muốn, vừa giúp anh có thể hợp tác được với hoạ sĩ vẽ bức tranh kia.

Chỉ là có điều, về điều kiện đưa Bạch Miên lên giường rồi bôi nhọ danh dự của cô, Hạ Huyền có chút không muốn làm nữa. Dù sao anh cũng khá thích tranh của Bạch Miên, cũng công nhận tài năng của cô, mà qua tiếp xúc mấy lần, anh cảm thấy tính cách và thái độ làm việc của cô nàng này rất ổn. Việc làm hèn hạ kia, ban đầu chưa gặp cô thì anh còn có thể dễ dàng đồng ý, còn bây giờ bảo anh xuống tay thì lại có chút không nỡ. Cho nên, anh sẽ suy nghĩ lại vấn đề này sau vậy.





Lúc Bạch Miên vừa ra khỏi cửa, dự tính đặt xe để về thì đã nghe tiếng xe ô tô bóp còi “tin tin”. Cô quay đầu về hướng đó thì trông thấy Hình Dật Minh bước xuống xe vẫy tay với cô. Bạch Miên liền bước tới chỗ anh.

“Đợi tôi ư?”

Hình Dật Minh gật đầu: “Không đợi em thì còn đợi ai nữa. Bảo em gần tới giờ về thì nhắn tin cho tôi em cũng không nhắn. Giờ này tối rồi, đi đường một mình không an toàn đâu. Lên xe đi, tôi chở em về.”

“Hình ca, cảm ơn anh. Lại làm phiền anh rồi.”

Hình Dật Minh mở cửa xe cho cô, đợi cô ngồi ngay ngắn vào xe rồi anh mới thả ra một câu.

“Miên Miên, không phiền chút nào.”

Nói xong thì đóng cửa xe lại, lững thững đi về phía ghế lái ngồi vào.

Bạch Miên nghe xong cách xưng hô này thì hai má lại bắt đầu nóng lên. Nghĩ tới những năm qua, sau khi chia tay Lâm Phi Vũ thì một mình cô cực khổ chuyển nơi ở, lại một thân một mình tự lo cho cuộc sống của bản thân. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người quan tâm đến mình một chút, Bạch Miên cũng cảm thấy ấm áp.

Có điều cô vẫn rất sợ, vì ban đầu…Lâm Phi Vũ cũng như vậy. Không những quan tâm cô, mà còn nhiệt tình như thế kéo dài tận nửa năm…Bạch Miên, vẫn là rất sợ hãi mình lại bị tổn thương một lần nữa.

Hình Dật Minh thấy Bạch Miên chỉ ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh cũng không lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng này. Có lẽ cô nhóc đi làm cả ngày mệt mỏi không muốn nói chuyện rồi. Hình Dật Minh cầm lấy ly sữa đậu nành nóng mình mua trên đường đến rước Bạch Miên, đưa sang cho cô.

“Mua cho em. Bây giờ có lẽ hơi nguội rồi, nếu không thì đợi về nhà hâm nóng lại rồi uống sau cũng được.”

Bạch Miên nhận lấy ly sữa kia, sự ấm áp của ly sữa truyền vào lòng bàn tay, vẫn chưa nguội lắm. Bạch Miên nhỏ giọng cảm ơn một tiếng rồi lấy ống hút cắm vào ly bắt đầu uống.

Buổi tối trời hơi se se lạnh, một ly sữa đậu nành ấm áp và thơm lừng thật khiến lòng người ta dễ chịu.

“Ngon quá.” Bạch Miên không nhịn được cảm thán một tiếng.

Hình Dật Minh khẽ cười, thấy cô vui vẻ hơn làm anh cũng vui lây. Đưa tay xoa nhẹ đầu của Bạch Miên một cái rồi tập trung lái xe.

Lúc hai người về đến nhà, liền ai về phòng người nấy để tắm rửa. Sau khi tắm xong, Bạch Miên do do dự dự mãi ở trước cửa phòng Hình Dật Minh. Cuối cùng cũng quyết tâm đưa tay lên gõ cửa phòng anh.

Khoảng một lúc sau, Hình Dật Minh mới đi ra mở cửa cho Bạch Miên. Anh nhìn người con gái mặc đồ ngủ lụa trắng bên ngoài, gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, tóc đen dài xõa tung, trái tim Hình Dật Minh thoáng run một cái.

“Có chuyện gì sao?”

Bạch Miên nhìn Hình Dật Minh, có lẽ là anh vội vàng từ trong nhà tắm bước ra, đến người cũng không kịp lau khô kỹ đã mặc đồ ngủ vào nên áo vẫn thấm chút nước, tóc ẩm ướt, gương mặt đẹp trai sáng bóng rũ mắt nhìn cô.

Bạch Miên chớp chớp mắt, đột nhiên cảm giác như mình bị á khẩu, môi mấp máy mãi vẫn chưa thốt lên được lời nào.

Hình Dật Minh cười cười, giơ tay búng nhẹ vào đầu mũi Bạch Miên. Lại hơi khom lưng để nhìn rõ vẻ mặt của Bạch Miên.

“Miên Miên, làm sao? Gõ cửa phòng anh là muốn làm gì?”

Đột nhiên người kia lại kề sát như vậy, mùi hương sữa tắm của anh liền xộc thẳng vào mũi Bạch Miên, cô vô thức lùi lại một bước. Lúc này mới hít sâu một hơi, nói ra lời mình đã muốn nói từ trước.

“Em…em…muốn hỏi anh đã ăn tối chưa? Em dự tính nấu bữa tối.”

Hình Dật Minh vẫn là cái dáng điệu cười cười kia, đứng thẳng người lên lại. Lúc này anh bước ra khỏi phòng, đưa tay nắm lấy tay Bạch Miên kéo cô cùng đi xuống phòng bếp.

“Anh chưa ăn. Đi thôi, xuống bếp kiếm gì ăn nào. Để anh nếm thử tay nghề của Miên Miên.”

Bạch Miên mặt mũi đỏ bừng, nhìn cổ tay nhỏ bé của mình bị người ta nắm lấy kéo đi, tim cô đập mạnh liên hồi. Thế mà Bạch Miên lại không giãy tay ra, cứ để mặc cho Hình Dật Minh nắm tay kéo mình đi.