Thập Niên 70: Mang Theo Hệ Thống Xuyên Tới Sau Đêm Tân Hôn

Chương 18: Hết Nước Rồi

Anh ấy liền nói: “Chú năm, thím năm, hai người đi nhanh lên.”

Nói xong, anh ấy nhìn thấy trong tay chú năm đang cầm bình nước: “Chú năm trong bình nước của chú còn nước không? Cháu sắp chết khát rồi, nhanh cho cháu uống một ngụm đi.”

Cố Tranh: “Không còn, chú vừa mới uống hết rồi, nhịn một chút đi, sắp về đến nhà rồi.”

“Chú năm, sao chú lại không chừa lại một ít.” Cố Thanh Thần hơi oán trách, lúc này anh ấy rất khát nước, nhưng mà không có nước, cũng chỉ có thể nhịn mà thôi. “Trách không được thím năm lại dùng đất ném chú, có phải một mình chú uống hết nước, không cho thím năm uống đúng không? Không phải chứ cháu nói chú năm này, chú không biết thương vợ rồi.” Cố Thanh Thần tìm được lý do hoàn hảo để giải thích cho hành vi vừa rồi của Bạch Đào.

Là chú năm chọc giận, thím năm không sai!

Cố Tranh không giải thích.

Còn Bạch Đào bời vì lúc nãy bộ dáng của Cố Tranh quá thiếu đánh nên cũng không muốn giải thích hộ anh.

Nhưng mà, cô cũng không thể nói chuyện, cũng không thể nói với anh ấy rằng chú năm của cháu cho thím uống nước đầu tiên, hai người trưởng bối bọn họ đều đã uống nước, nhưng không chừa lại cho tiểu bối, cô cảm thấy, nên để cho Cố Thanh Thần hiểu lầm Cố Tranh vẫn là tốt nhất.

Đoạn đường tiếp theo, ba người rất ít khi nói chuyện.

Cố Thanh Thần là khát nên không muốn nhiều lời. Còn Cố Tranh thì vốn dĩ đã là người kiệm lời.

Bạch Đào không biết nói gì, lười tìm đề tài.

Chờ đến khi về nhà.

Cố Thanh Thần ném xe cho Cố Tranh rồi chạy nhanh vào nhà uống nước.

Bạch Đào trở về nhà, lấy táo và kẹo sữa, đường trắng từ trong rổ ra.

Đường đỏ và thịt, còn có xương sườn chuẩn bị đem cho mẹ Cố và chị dâu Cố.

Trong nhà còn chưa có bếp, cái gì cũng không có, nên phải phiền mẹ Cố và chị dâu Cố rồi.

“Cố Tranh em đem thịt vào viện trước, chúng ta dùng lương thực gì thì anh nhớ đưa tiền cho anh cả và chị dâu, chúng ta nhờ làm việc thì không thể để cho anh cả và chị dâu vừa tốn sức vừa tốn tiền được.” Bạch Đào lấy đồ vật từ xe đạp ra nói với Cố Tranh.

Mặt mày Cố Tranh càng thêm ấm áp, vết sẹo kia cũng lu mờ không ít, “Anh biết, không quên được.”

“Được.”

Trước viện.

Cố Thanh Thần uống nước xong, bị mẹ Cố lôi kéo hỏi thăm xem hôm nay đến công xã như thế nào, chị dâu Cố đứng ở bên cạnh nghe.

Đừng nhìn Cố Thanh Thần khờ khạo, nhưng thật ra rất biết để ý!

“Bà nội, mẹ, hai người yên tâm đi, tình cảm của chú năm và thím năm rất tốt! Lúc đi từ công xã trở về, chú năm mua bánh bao và thịt nướng, ăn rất ngon, bánh nướng lớn như này này, bánh bao phải bằng một nửa cái nắm tay con, nhân thịt heo rất nhiều, bề ngoài trắng nõn, con ăn một cái bánh nướng thịt heo, hai cái bánh bao thì đã no căng rồi.” Cố Thanh Thần vừa nói vừa diễn tả.

Đột nhiên anh ấy bị mẹ đánh một cái, “Thằng nhóc ngốc này, nói trọng điểm.” Nói thêm thì nước miếng của cô ấy sẽ chảy xuống, đúng là làm cho người khác thèm mà.

Cố Thanh Thần bị mẹ anh ấy đánh cũng không giận, sờ sờ cái ót tiếp tục nói: “Bà bội, bà yên tâm đi tình cảm của chú năm và thím năm rất tốt.”

Nói đến đây, thì hạ giọng xuống: “Thật ra trên đường trở về, hai người bọn họ đều cho rằng con không nhìn thấy, nên thím năm cứ cầm cái bánh bao đút đến miệng cho chú năm ăn, chú năm ăn một miếng, thím năm ăn một miếng.”

Cố Thanh Thần diễn tả sinh động như thật.