Hồ Ly Tinh Quá Mê Người

Chương 1

Ta và Trường Ninh thượng tiên làm vợ chồng một ngàn tám trăm năm, nhìn nhau đã sớm chán ngấy rồi.

Gần đây hắn nuôi một con hồ ly lông đỏ, đặc biệt sủng ái, mang theo nàng lên trời xuống đất, khiến cho tam giới không ai không biết.

Ta khuyên hắn nên giữ kẽ một chút, hắn lại nói:

"Hồ ly thiên tính phong tao, thật làm cho người ta thực tủy tri vị."

"Ngưng Sương, nàng hóa thành hình người cũng lâu như vậy rồi, nàng nên thay đổi bản chất máu lạnh của loài rắn đi."

Ta cười mà không nói.

Hắn không biết, ta đã sớm thông đồng với thái tử Hồ tộc.

Tối hôm qua con hồ ly chín đuôi kia quấn lấy ta đến tận nửa đêm, đến bây giờ eo ta vẫn còn đau nhức đây nè.

………

Thấy ta nửa đường quay về, sắc mặt thị nữ canh cửa tái mét.

“Thượng tiên!”

Ta bèn dừng bước. Ngửi thấy một mùi hương của hồ ly thoang thoảng trong không khí. Nếu không ngửi kỹ thì sẽ không nhận ra được, đáng tiếc chân thân của ta là rắn, trời sinh khứu giác nhạy bén. Ta vốn không muốn quấy rầy chuyện tốt của hắn. Nhưng nơi bọn họ lăn lộn lại là đan phòng của ta.

Ta bước tới, đẩy cửa ra. Trên tấm đệm trước lò luyện đan, phu quân của ta đang đè một thiếu nữ đương thì ở dưới thân hắn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, thiếu nữ sợ hãi kêu lên một tiếng, vùi đầu vào trong lòng hắn. Trường Ninh quay đầu nhìn ta một cái, phẩy tay, tụ một màn sương trắng che chắn cho thiếu nữ dưới thân.

“Sao nàng lại trở về?”

Hắn đứng dậy chỉnh lại quần áo, sắc mặt không vui, “Phù Nhi nhát gan, nàng đi vào không thể gõ cửa trước được sao?”

Ta cong môi, “Ồ, doạ cô ta sợ rồi hả?”

Màn sương trắng tản ra. Thiếu nữ trốn sau lưng Trường Ninh ló đầu nhìn lộ ra đôi mắt to tròn ngây thơ, nhỏ giọng nói: “Bẩm thượng tiên, không có.”

Nàng ta xinh đẹp đáng yêu, ngay cả tính tình cũng rất dịu dàng. Lúc nói chuyện với ta, cái đuôi của nàng ta ngọ nguậy ở phía sau, cọ vào bụng dưới của Trường Ninh.

Trường Ninh giữ cái đuôi làm loạn kia lại, quay đầu nhéo chóp mũi của nàng ta, “Không được nghịch ngợm.”

“Ngoan, nàng đến sảnh cung chờ trước, lát nữa ta sẽ tới.”

Sau khi thiếu nữ đi rồi. Ta nhìn tấm đệm lấm chấm nhiều vết trên mặt đất, thở dài, “Chàng gấp đến nỗi không kịp lên giường sao?”

“Nàng không biết đâu, hồ ly có thiên tính rất quyến rũ, ta thật sự không kiềm chế được.”

Hắn không chút để ý đá văng tấm đệm dưới chân, “Thứ này có rất nhiều, lát nữa đổi cái khác là được rồi.”

Ta cười cười, không nói gì. Có lẽ hắn đã quên, cái đệm này là món quà hắn tặng ta khi đến nhân gian tu luyện.