Tịch Dạng chớp mắt, không có biểu tình gì phản bác, "Là hắn nói bảo em đi tẩy ký hiệu, sau này đi theo hắn, em bị ghê tởm."
Thật ra là bởi vì câu nói "Anh em không thích anh" của Phong Chiêu đã chọc giận Tịch Dạng, nhưng Phong Diệc ở đây, Tịch Dạng không dám nói.
"Anh và anh trai em kết hôn, trên danh nghĩa chính là chị dâu em, làm sao em dám nói như vậy?!" Phong Chiêu lau máu trên mặt, ngược lại lại nhìn về phía Phong Diệc, nghĩa chính ngôn từ nói: "Anh, tên omega này nhất định là thấy anh không thích hắn ta, sớm muộn gì cũng ly hôn rồi cưới người khác, cho nên mới lại đánh chủ ý lên người em, hắn ta chính là muốn bám lấy nhà họ Phong chúng ta.”
"Người này tuyệt đối bụng dạ khó lường!"
Tịch Dạng trầm mặc nghĩ câu cuối cùng quả thật nói đúng, tôi đối với anh trai cậu quả thật bụng dạ khó lường.
Nói xong, Phong Chiêu nhổ một ngụm nước bọt đầy máu sang bên cạnh, chờ Phong Diệc phản ứng.
Phong Diệc nhíu mày, nói: "Đi lấy cây lau nhà, lau sạch sàn nhà bẩn thỉu của em đi."
"A?" Phong Chiêu ngẩn người, thấy biểu tình của Phong Diệc lại vội vàng đồng ý: "À à, được, lập tức."
Phong Chiêu bò dậy từ trên mặt đất, mũi hắn đau, đầu còn có chút choáng váng, lảo đảo cầm cây lau nhà đi ra lau máu và nước bọt mình làm rơi trên mặt đất.
Tịch Dạng đứng bên cạnh liếc trộm sắc mặt Phong Diệc.
Nhưng trên mặt Phong Diệc không có biểu tình gì, nhìn không ra tâm tình tốt xấu.
"Anh, lau sạch rồi". Một lát sau Phong Chiêu nói.
Phong Diệc: "Tự mình đi bệnh viện xem."
"À, được" Phong Chiêu nghe lời đi hai bước, lại dừng bước quay đầu lại chỉ vào Tịch Dạng nói: "Vậy chuyện hắn t đánh em cứ như vậy quên đi?"
Phong Diệc không lên tiếng, quay đầu nhìn hắn.
Phong Chiêu lập tức rụt cổ lại, hắn rất sợ anh trai mình, không dám nói gì nữa, đành phải có chút không cam lòng hung tợn trừng Tịch Dạng một cái, sau đó rời khỏi nhà Phong Diệc.
Sau khi người đi rồi, không khí trở nên yên tĩnh lại.
"Phong Diệc". Tịch Dạng nhỏ giọng kêu một tiếng, muốn giải thích chuyện vừa xảy ra, nhưng Phong Diệc tựa hồ cũng không có ý định nghe ngọn nguồn sự tình, anb đi thẳng qua Tịch Dạng đến thư phòng, giống như trong nhà không tồn tại người lớn như Tịch Dạng.
Nhìn bóng dáng đối phương sau khi qua cửa, Tịch Dạng chậm rãi khép miệng lại, cậu đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo lúc trước của Phong Diệc, "Giữa tôi và cậu ít nhắc tới chuyện cũ, ít nói chuyện."
Đối phương đây là muốn cho bọn họ hoàn toàn bảo trì người xa lạ dưới cùng một mái nhà.
Tịch Dạng mím môi dưới, nhặt gối ôm rơi xuống đất lên, sau đó nhìn đồng hồ.
Đã đến mười một giờ trưa, sao Tịch Sách còn chưa đưa đồ của cậu tới? Vừa nghĩ ngợi, chuông cửa lại vang lên.
Tịch Dạng mở cửa, Tịch Sách và Lâm Chỉ Lan mang theo một đống thùng giấy đóng gói đứng ở bên ngoài.
Đoán chừng Phong Diệc không thích người khác bước vào lãnh địa của mình, nên Tịch Dạng không cho người vào.
"Đồ đạc để ở đây là được, cảm ơn.". Cậu đứng ở cửa nói.
Tịch Sách nhìn căn nhà phía sau Tịch Dạng, "Hay là để cha giúp con chuyển đi, mấy cái rương đựng sách này rất nặng."
"Không cần, con có thể." Tịch Dạng nói.
"À". Tịch Sách ngượng ngùng lên tiếng, bởi vì Tịch Dạng là omega, ông luôn quên thật ra Tịch Dạng có thân thủ rất tốt, cũng không phải là omega trói gà không chặt như omega bình thường, "Vậy chúng ta đi trước."
"Ừ." Tịch Dạng gật đầu.
Tiễn vợ chồng Tịch Sách đi, Tịch Dạng chuyển toàn bộ đồ đạc về nhà, nhưng phân loại sắp xếp như thế nào là một vấn đề.
Cậu nghĩ nghĩ đi tới gõ cửa, "Phong Diệc?"
Bên trong không có động tĩnh.
"Em có thể đặt sách trong thư phòng của anh không?" Tịch Dạng tự mình nói.
Cửa mở, Phong Diệc cầm một phần văn kiện đi ra, nhưng không trả lời câu hỏi của Tịch Dạng mà chuẩn bị rời đi.
Tịch Dạng đi theo phía sau anh, "Không nói lời nào em có thể coi như anh ngầm đồng ý không?"
Phong Diệc vẫn không để ý đến cậu, lúc anh đi vào không thay giày, lúc này cầm chìa khóa xe định ra ngoài.
"Đại Trạch gọi điện thoại cho em, em nói cho cậu ấy biết hai chúng ta ở chung."
Tịch Dạng còn nói thêm, "Anh còn nhớ Đại Trạch không? Chính là tên sát thủ kia."
Nghe được lời của cậu, Phong Diệc dừng một chút, vẫn không nói một lời đi ra ngoài.
Đối diện với cửa phòng đóng chặt, lông mi thon dài của Tịch Dạng run rẩy, rốt cuộc biến thành một người câm lặng.