Làn da bị đánh vỡ trên gò má bên trái lúc này bởi vì mỹ phẩm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà trở nên càng thêm đỏ lên, Tịch Dạng nhìn chằm chằm vào gương, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc mỡ mặt không chút thay đổi chậm rãi sờ lên mặt mình.
Phong Diệc từng rất thích khuôn mặt của cậu, nói cậu là người đẹp trai nhất mà anh từng thấy.
Cậu không thể để khuôn mặt này bị hủy hoại.
Ngày hôm sau, hôn lễ hào môn oanh động thành phố Hồng Kông cử hành tại một trang viên tư nhân của nhà họ Phong, mười giờ sáng, các khách mời đã lục tục có mặt, truyền thông nhận lời mời đến cũng đều tề tụ một chỗ.
Tịch Dạng kéo cửa phòng hóa trang ra, lặng lẽ nhìn xuống bãi cỏ dưới lầu, tuy rằng từ trên xuống dưới nhà họ Phong không ai nguyện ý để Phong Diệc cưới một hộ gia đình nhỏ như nhà cậu, nhưng phô trương ngoài mặt vẫn rất lớn.
Hoa tươi, rượu ngon, âm nhạc, bong bóng khắp nơi đều là hơi thở ấm áp lãng mạn, có điều những thứ này so với một đời, vẫn là kém rất xa.
Kiếp trước Phong Diệc vì cho người mình yêu một hôn lễ hoàn mỹ nhất, không biết tụ hội cùng một chỗ với bạn bè chế định bao nhiêu phương án, cuối cùng anh bao một chiếc du thuyền, ở trong pháo hoa xa hoa trao cho Tịch Dạng một chiếc nhẫn bạch kim đại biểu cả đời không thay đổi.
Mà hôm nay, Tịch Dạng cố ý nhìn một chút, các bạn bè của Phong Diệc đều không tới, ngay cả anh em tốt nhất của đối phương là Tần Lễ cũng không tới hiện trường.
Người kia đang im lặng nói cho cậu biết, hôn lễ này anh cũng không thừa nhận.
"Tịch thiếu gia, sắp vào sân rồi, cậu chuẩn bị xong chưa?" Có người đi ra hỏi.
Tịch Dạng cụp mi che đi sự ảm đạm trong mắt, đáp, "Được rồi."
Mười một giờ, người mới vào sân, Tịch Dạng và Phong Diệc hội hợp ở cửa vào bãi cỏ, dàn nhạc giao hưởng mời tới tận thời gian tấu lên khúc tiến hành hôn lễ.
Lúc muốn đi vào trong, Tịch Dạng chủ động nắm tay Phong Diệc, Phong Diệc rũ mắt nhìn cậu một cái, không tránh ra.
Hoa đồng đi theo phía sau bọn họ, dọc theo đường đi Tịch Dạng nghe tân khách xung quanh hoặc chân thành hoặc giả dối tán thưởng, trong ánh mắt không có tình cảm dần dần nhiễm lên ý cười đạt được mong muốn.
Đến trước đài người dẫn chương trình, hoa đồng lặng lẽ rời đi, nghi thức chính thức bắt đầu.
Sau khi người chủ trì hôn lễ thao thao bất tuyệt nói một chuỗi dài, Tịch Dạng rốt cuộc chờ được lời thề và phân đoạn trao nhẫn.
"Phong tiên sinh, anh có nguyện ý để Tịch tiên sinh trở thành một nửa kia của anh hay không, từ nay về sau vĩnh viễn yêu cậu ấy, an ủi cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, giống như anh yêu chính mình. Bất luận cậu ấy ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu có, đều thủy chung trung trinh với cậu ấy, cho đến khi rời khỏi thế giới này."
Chờ người dẫn chương trình nói xong, Tịch Dạng không tự chủ được ngừng thở, cậu nhìn Phong Diệc lấy nhẫn từ trong khay vải nhung người MC cầm, sau đó quay đầu nhìn về phía cậu.
"Phong Diệc." Cậu kêu một tiếng nho nhỏ, tràn đầy chờ mong vươn tay ra.
Phong Diệc lại đi về phía trước một bước, Tịch Dạng cảm giác được mình đột nhiên bị thân ảnh cao lớn của đối phương bao lấy, sau đó bên tai cậu vang lên một câu nói nhỏ chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, "Tôi không muốn."
Mà chiếc nhẫn kia, Phong Diệc đeo ở trên tay chính mình.
Động tác của Phong Diệc ở hiện trường gây ra một trận xôn xao nho nhỏ.
Các tân khách đều bắt đầu thấp giọng châu đầu ghé tai.
Người dẫn chương trình chủ trì hôn lễ không thể không đi ra duy trì cục diện, hắn hắng giọng cười chậc một tiếng, "Lại nói thầm không cho chúng ta nghe, xem ra Alpha tuổi trẻ tài cao của chúng ta có tính chiếm hữu dục rất mạnh đối với chính mình omega nha, có điều..."
MC cố ý hạ thấp giọng cười nói: "Tôi thấy lỗ tai của một người đỏ lên, cậu ấy đang thẹn thùng, chắc hẳn cậu ấy rất hài lòng với câu trả lời của nửa kia. Cũng đúng, hai người mới có thể dắt tay nhau đi tới hôm nay, khẳng định đều vô cùng nguyện ý chung sống cả đời với đối phương.
Đây chính là trợn mắt nói dối, mặt Tịch Dạng rõ ràng trắng bệch không hề có huyết sắc, nếu thay đổi tạo hình, trực tiếp có thể đi diễn vai nam chính phim ma.
Nhưng người ở đây mỗi người đều là nhân tinh, ai không biết gia tộc giống như bọn họ vậy, đại bộ phận con cái kết hôn đều là thương nghiệp thông gia hoặc là lợi ích đổi lấy. Mà tình cảm đều là thứ bọn họ phải suy nghĩ hoặc là căn bản sẽ không suy nghĩ.